Cậu ra sức vẫy tay ngăn cản, ra hiệu rằng mình không biết viết chữ, hơn nữa dáng vẻ ấy, dường như... còn có chút sợ hãi giấy bút.
Bác sĩ tinh ý nhận ra điểm này, ánh mắt lóe lên, lại thử đẩy tờ giấy tới gần thêm chút nữa, quả nhiên, Ngu Khanh lại lùi về sau một bước, ánh mắt hoảng loạn lập tức đỏ ửng.
“Ồ, cậu từng trải qua chuyện gì sao, bị ám ảnh bởi giấy bút à?”
Ngu Khanh gật gật đầu, một hồi lâu sau, cậu như thể cuối cùng cũng tìm được một người hiểu mình, ánh mắt đầy biết ơn nhìn thẳng về phía bác sĩ.
Bị một bệnh nhân hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại, tâm trạng của bác sĩ cũng vì thế mà tốt lên ít nhiều, sau khi suy nghĩ chốc lát, hắn ta đứng dậy: “Được rồi, cậu tự nhập tên của mình đi.”
Lúc này Ngu Khanh mới gật đầu, cúi đầu liên tục để cảm ơn, sau đó đưa tay lên đặt lên bàn phím một cách thuần thục, nhân lúc bác sĩ quay ra rót nước, ngón tay cậu lạch cạch gõ nhanh một chuỗi code, tên hiển thị cuối cùng trong ô trống chỉ có một ký hiệu duy nhất: π.
Một cái tên ngắn gọn, gọi lên cũng rất thuận miệng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play