Giang Ly là người nhỏ tuổi nhất trong đội, khuôn mặt cũng non nớt nhất, lẫn trong đám đàn ông này, giống như một chú dê con lạc giữa bầy sói, đặc biệt khiến người ta thương xót.
Giang Ly thở dài: "Tôi đột nhiên cảm thấy nhà sản xuất Đình nói rất đúng, tổ năm người cũng thật trâu bò, mỗi ngày ngoài luyện tập còn phải làm đủ loại việc vặt, bị quấy rầy tâm trạng mà vẫn xếp hạng thứ 5, thật là thiên phú dị bẩm!"
Rõ ràng là nói những lời mỉa mai, nhưng từ miệng cậu ta nói ra, luôn thanh thoát tươi đẹp, hoạt bát đáng yêu, người ta chú ý đầu tiên là giọng nói của cậu ta, chứ không phải nội dung.
Dung Thời lau mồ hôi: "Cậu tin lời người phụ nữ đó nói sao?"
Lam Khê người đẫm mồ hôi, quần áo dính sát vào người, phác họa ra vòng eo gầy nhưng săn chắc, lúc nào cũng phát tán mị lực: "Người phụ nữ này thú vị."
Giang Ly ngồi xếp bằng, nhún vai: "Không biết nhà sản xuất Đình hiện tại đang làm gì?"
Đình Đồng vẫn luôn ở lì trong phòng không ra, cơm nước đều do dì giúp việc đặt ở cửa, ăn xong rồi thì mang khay ra cửa.
Trong thời gian đó, Đình Đồng vẫn không ra ngoài, không gặp mặt nói chuyện với tổ 15, cứ ở lì trong phòng.
"Keng..." Chiếc nĩa bạc bị ném vào khay, phát ra tiếng vang giòn tan, chủ nhân chiếc nĩa vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Người phụ nữ đó sao lại thế này, đã ở lì trong phòng ba ngày rồi, không định ra ngoài sao, chỉ còn mấy ngày nữa là đến buổi ghi hình, cô ta là nhà sản xuất mà không định lên sân khấu à?"
Giang Ly nghịch con gấu bông hồng nhạt cỡ lớn, đặt nó bên cạnh khay đồ ăn, cầm điện thoại chụp ảnh khay đồ ăn và thú bông không ngừng, sau đó đăng lên mạng.
Nghe vậy, cậu ta hơi lo lắng nói: "Nhà sản xuất Đình có phải bị tự kỷ không, dù sao trên mạng bây giờ toàn là chửi cô ấy, lúc tôi livestream, rất nhiều fan hỏi tôi về chuyện của nhà sản xuất Đình."
Giang Ly gian xảo cười: "Tôi kể lại lời nhà sản xuất Đình nói hôm đó, fan của tổ năm nghe ra ý tứ liền chửi tôi, phòng livestream của tôi lập tức hot lên, bị chửi mà vẫn nổi tiếng, sướng tê người."
Dung Thời trộn salad, nhạt nhẽo như nước ốc, khó ăn, ngữ khí mang theo vẻ chán ghét: "Tự kỷ thì không chắc, tôi đoán cô ta có thể đang mài dao." Mài dao phải sắc thì chặt củi mới tốt.
Giang Ly mở to mắt, tròn xoe, vô tội ngây thơ: "Mài dao, cô ấy muốn chém ai vậy?"
Dung Thời tùy ý nói: "Chém cậu đấy."
Một lời thành sấm!
Đình Đồng ở lì trong phòng mấy ngày cuối cùng cũng ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã mang đến hy vọng và sự hoang mang cho năm người.
"Ồ... cuối cùng cũng ra ngoài." Vân Lãng châm chọc mỉa mai, lạnh lùng nhưng lại có cái miệng độc khó chịu.
Giang Ly lộ ra nụ cười trong trẻo sạch sẽ: "Chị ơi, hôm nay chị đẹp quá."
Hôm nay Đình Đồng mặc một chiếc váy dài tay dài đến mắt cá chân, không hở da thịt nhiều, đây là bộ quần áo kín đáo nhất của nguyên chủ.
Cô từ trên cầu thang bước xuống, váy áo khẽ lay động, hương thơm thoang thoảng, tóc được búi gọn bằng một chiếc trâm gỗ đơn giản, để lộ vầng trán đầy đặn, đường nét khuôn mặt tinh xảo được phô bày toàn diện. Đình Đồng không hài lòng lắm, muốn búi tóc cao hơn, nhưng không có điều kiện, hơn nữa cũng không hợp với quần áo.
Cô cứ thế chậm rãi đi đến trước mặt năm người, vai không hề run rẩy, dáng người thẳng tắp, như có một sợi dây vô hình kéo cô lên, tràn đầy sức sống.
Đình Đồng nở nụ cười với năm người, thân thiện nhưng không mất lịch sự: "Chào buổi sáng, rất vui được gặp các cậu."
Năm người: ...
Họ nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt rạng rỡ, làn da sáng bóng như có một lớp ánh sáng dịu nhẹ, toát ra một loại sinh khí dồi dào từ bên trong.