Đình Đồng theo bản năng muốn phất tay áo, nhưng chợt nhớ ra rằng trang phục hiện tại không còn tay áo rộng như trước. Cô đành kiềm chế cơn xao động trong lòng, bình tĩnh nói:
"Nếu tổ tiết mục đã sắp xếp người phụ trách sinh hoạt cho mọi người, thì tại sao tôi phải bắt họ từ bỏ công việc chính để làm mấy chuyện này?"
Giang Ly lập tức phản bác, giọng điệu có chút gấp gáp:
"Vì cô muốn nhục mạ, bắt nạt bọn họ để thỏa mãn khoái cảm biến thái của mình chứ gì!"
Đình Đồng chỉ thản nhiên nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt mang theo chút khoan dung như đang nhìn một đứa trẻ chưa trưởng thành. Cô điềm đạm đáp:
"Cậu sai rồi. Mỗi người đều có công việc của riêng mình và nên làm tốt vai trò của họ. Nếu tôi thật sự cố tình bắt nạt bọn họ, vậy làm sao họ có thể vừa lao động chân tay vừa tỏa sáng trên sân khấu, thậm chí còn xếp hạng thứ năm? Chẳng lẽ bọn họ là tiên nhân?"
Cô quét mắt qua năm người trước mặt:
"Mọi người hẳn là hiểu sự khắc nghiệt và tàn nhẫn của thế giới này hơn ai hết. Dù sao thì... thứ hạng của nhóm này cũng đang đứng ở vị trí cuối cùng."
Tổ 15: Cô ta có cần phải nói thẳng như vậy không?!
Năm người trong nhóm lập tức cảm thấy bị công kích mạnh mẽ. Người khác vừa làm cu li vừa biểu diễn mà vẫn đạt thành tích tốt, còn bọn họ thì đứng cuối bảng... chẳng khác nào bị ám chỉ là đồ bỏ đi!
Thật cay đắng!
Không ai nói được lời nào, bầu không khí lập tức chìm vào sự im lặng đến ngột ngạt.
Đình Đồng dường như không nhận ra điều đó, chỉ bình tĩnh nói:
"Còn gì muốn hỏi không? Nếu không, mời rót cho tôi một ly nước."
Cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lại còn phải ngồi giảng đạo lý cho mấy đứa nhóc này, trong khi đầu óc cô vẫn còn một mớ hỗn độn chưa thể hiểu rõ.
Mấy đứa trẻ này, tuổi tác so với cô còn có thể xem là hàng cháu chắt.
Giang Ly nhận ra mình đã hoàn toàn thất bại trong cuộc đối đầu này. Không khí mà bọn họ dày công tạo ra đã bị phá vỡ hoàn toàn. Trận ra oai phủ đầu này... thất bại thảm hại!
Thật mất mặt!
Cậu tức giận ôm chặt con gấu bông, không nói thêm gì.
Một bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt một ly nước trước mặt Đình Đồng.
Cô liếc nhìn người vừa rót nước cho mình, khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô dừng lại trên cơ thể đối phương—
Một chiếc áo sơ mi mở cúc gần như đến bụng, để lộ một phần ngực rắn chắc cùng cơ bụng mơ hồ. Quần thì mặc lỏng lẻo đến mức như chỉ cần kéo nhẹ là có thể nhìn thấy hết bên trong.
Đình Đồng: ???
Thật là đồi phong bại tục!
Cô cụp mắt, thu lại ánh nhìn của mình, đưa tay cầm lấy ly nước. Lam Khê hơi nheo mắt quan sát cô, ngón tay khẽ lướt qua tay cô một cách tự nhiên, không chút cố ý nhưng cũng chẳng hề ngẫu nhiên.
Đình Đồng khẽ nhíu mày. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó diễn tả thành lời…
Nhìn bộ dạng điệu đà của Lam Khê, những người còn lại chỉ có thể giữ im lặng. Vân Lãng thì mặt mày đen kịt.
Là đội trưởng, nhưng đội viên của hắn toàn là quái nhân... thật là đau khổ!
Cô uống một ngụm nước làm dịu giọng, sau đó đặt ly xuống bàn, lạnh nhạt nói:
"Làm ơn đừng làm phiền tôi nữa. Tôi cần nghỉ ngơi."
Khi Đình Đồng rời đi, bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến. Cả bốn người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Dung Thời—người luôn lười biếng—cũng nghiêm mặt lại.
Dung Thời nhìn Vân Lãng, chậm rãi nói:
"Người phụ nữ này không dễ đối phó. Nếu muốn ép cô ta làm theo ý chúng ta, e là không dễ dàng."
Tổ tiết mục một mực yêu cầu giữ lại một người sản xuất, vậy thì cứ giữ lại…
Khóe miệng Vân Lãng nhếch lên một nụ cười đầy nguy hiểm:
"Còn nhiều thời gian, cứ từ từ mà chơi."
Linh Vận vẫn giữ vẻ trầm mặc lạnh lùng, không nói lời nào. Ba người còn lại cũng không quá bận tâm, dù sao Linh Vận vốn ít khi mở miệng.
Năm người trao đổi ánh mắt ngầm hiểu, sau đó rời đi để tập luyện vũ đạo.
Buổi tập kéo dài đến mức ai cũng mồ hôi đầm đìa, cuối cùng bọn họ ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, uống nước phục hồi thể lực.
Sau khi buổi luyện tập kết thúc, Giang Ly còn phải lên sóng trực tiếp. Dù sao cậu cũng cần tăng độ nhận diện và độ nổi tiếng. Với ngoại hình đáng yêu, tràn đầy sức sống thiếu niên, cậu rất được yêu thích, thu hút một lượng lớn fan là các bà mẹ và chị gái.