Vào phòng rồi, cả hai vẫn làm như không thấy đối phương.
Du Dương đi tắm rửa, sau đó đẩy cửa ban công ra, một mình ngâm trong suối nước nóng. Tịch Xung ngồi trên ghế sofa, lần lượt trả lời điện thoại, xử lý những việc lặt vặt chưa kịp làm ban ngày, cảm thấy đầu óc nhân viên dưới quyền nào cũng có vấn đề.
Có người gây rối trong cửa hàng gọi điện hỏi anh phải làm sao. Làm sao? Không biết gọi 110 hay là không biết số 110?
Nhân viên mới làm vỡ rượu trắng thì phải làm sao. Còn làm sao được, một tháng đứa nhỏ kiếm được mấy đồng, còn trừ lương nó à? Tháng sau nó không có tiền ăn thì ai lo?
Xe tải bị lật trên đường cao tốc, người không sao, chỉ là hàng hóa rơi vãi ra, bị dân làng gần đó hôi của hết, chỉ còn lại một đống khung rỗng, phải làm sao?
Tịch Xung sắp không kìm được cơn giận, chỉ thiếu nước quát vào mặt người ở đầu dây bên kia. Không phải đã mua bảo hiểm rồi sao, không phải bảo hiểm là dùng lúc này hả? Còn cái tên tài xế đó một tháng lật xe mấy lần rồi, anh ta có cổ phần ở xưởng sửa chữa hay sao mà cứ lật hoài vậy, mau thay ngay!
Bực bội ném điện thoại sang một bên, anh quay đầu nhìn ra ban công.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play