Bắc Kinh là thành phố lớn, thành phố lớn có cái lợi của thành phố lớn, ví dụ như sạch sẽ, đồng thời cũng có cái hại, ví dụ như chẳng có rác để nhặt.
Hơn một lần, Tịch Xung trơ mắt nhìn nhân viên vệ sinh nhanh nhẹn dọn sạch rác, chẳng chừa cho cậu chút cơ hội nào.
Cứ ngày đêm lục lọi thùng rác như vậy, cuối cùng Tịch Xung cũng gom đủ một bao tải chai nhựa và lon nước ngọt. Đêm đó đi ngủ, cậu ôm chặt bao tải vào lòng, nghĩ bụng mai sẽ tìm chỗ bán đi.
Thành phố lớn chắc bán được giá cao hơn.
Nhưng sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, Tịch Xung phát hiện bao tải đã bị trộm mất.
Cậu tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, giận dữ tát mạnh vào mặt mình một cái. Ngủ trên tàu bị mất tiền, giờ ngủ lại bị mất ve chai, bản thân cậu đúng là ngu ngốc đến mức đáng cười.
Mặt sưng vù một bên, Tịch Xung lại tiếp tục đi nhặt ve chai với vẻ mặt đờ đẫn. Lần này cậu đã học khôn, chuyên chọn những chỗ đông người, thấy ai cầm chai lọ trên tay thì đứng canh bên cạnh, đợi người ta uống gần hết thì lại gần hỏi: "Anh chị ơi, cho em xin cái chai này được không ạ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play