Diệp Nhất Bách che ô cho người phụ nữ trung niên và đứa trẻ, tất nhiên, chủ yếu là cho đứa trẻ. Cánh tay bên của người phụ nữ đã bị mưa làm ướt đến mức quần áo dính chặt vào da, nhưng bác sĩ Diệp vẫn giả vờ như không nhìn thấy.
Người phụ nữ không phải chưa từng thử đổi hướng bế đứa trẻ, mong rằng có thể dùng con mình để che mưa cho bản thân. Nhưng dù có thế nào, chiếc ô của Diệp Nhất Bách dường như có mắt, đứa trẻ ở đâu, ô liền nghiêng về phía đó.
Thấy người phụ nữ trung niên nhìn qua, bác sĩ Diệp liền giả vờ tốt bụng nói:
“Chị yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để đứa bé bị ướt đâu.”
Nghe vậy, sắc mặt người phụ nữ trung niên trở nên đặc sắc vô cùng, nhưng nhìn cơ thể của Diệp Nhất Bách đã bị mưa làm ướt hơn nửa, bà ta cũng chẳng thể nói gì, chỉ có thể cứng nhắc nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Ba người băng qua vô số con hẻm tương tự nhau. Khoảng hai mươi phút sau, tại một đầu hẻm không mấy bắt mắt, người phụ nữ trung niên dừng bước.
“Hai vị bác sĩ, tôi sắp đến nơi rồi. Thật sự cảm ơn hai người. Chồng tôi không có ở nhà, nên không mời hai người vào ngồi được.” Người phụ nữ có chút ngượng ngùng nói, trên mặt là nụ cười chất phác pha lẫn ngại ngùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT