“Trúc Tâm tỷ tỷ! Muội đã xin lỗi tỷ rồi, cần gì phải cắn chặt không buông như vậy chứ?” Chu Huệ Huệ dùng ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô cố gắng đè nén sự tức giận, lúc này mọi người đều đang nhìn, cô không thể bốc đồng. Một tay che mặt một tay che trước n.g.ự.c để kìm nén lại sự bồn chồn.
Tô Trúc Tâm liếc mắt một cái, “Sao vậy? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép bách tính mở đèn hay sao, cô khi không vu khống tôi, tôi đánh cô còn là nhẹ rồi đó.”
“Tô Trúc Tâm tỷ quá đáng thật đó!”
Nước mắt Chu Huệ Huệ vừa nói vừa rơi xuống, nước mắt đúng kiểu nói muốn có là có ngay được, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay.
“Muội chỉ là sợ tỷ làm phiền tới Tiêu đại ca và thôn trưởng, hơn nữa muội cũng đã xin lỗi rồi, tỷ dựa vào cái gì mà đánh muội.”
Nói xong, tay đang nắm chặt lấy tay của Tiêu Vị Phàm buông ra, tủi thân mà c ắn môi dưới, chỉ là dưới chân không hề di chuyển một chút nào.
Cô ho một cách yếu ớt và đáng thương, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt lại dường như thiếu đi một chút máu, đôi môi và lông mày thanh tú nhíu lại với nhau, trông cô còn mỏng manh và tủi thân còn hơn cả Lâm Đại Ngọc*, yếu đuối giống như một trận gió thổi qua cũng có thể ngã xuống được.
(*) nhân vật trong tác phẩm văn học Hồng Lâu Mộng

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play