Nhưng với thân hình nhỏ nhắn của Tống Vãn Huỳnh, cô không giữ nổi anh ta lại.
Cô lập tức tiến lên ôm chặt lấy cánh tay rồi ngẩng đầu nhìn anh ta và nói: "Anh cứ thế bỏ mặc tôi và chị Minh Vi ở sân bay sao? Mẹ mà biết chắc chắn sẽ mắng anh đấy."
"Tôi là tên tư bản đáng ghét, bị mắng là chuyện đương nhiên."
"..." Tống Vãn Huỳnh thở dài một tiếng, "Tư bản thì tư bản, tư bản còn bị treo trên cột đèn cơ mà. Nói anh có hai câu mà đã không chịu nổi, sao lòng dạ hẹp hòi thế? Người một nhà thì không nói hai lời, máy bay riêng của anh chẳng phải cũng là của tôi sao? Bọn tôi đã ngồi chờ ở sân bay hơn ba tiếng rồi, còn chưa biết phải đợi đến bao giờ, anh tiện thể cho bọn tôi đi cùng đi."
Văn Nghiên đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào trán cô, đẩy cô ra xa nửa bước: "Đây là thái độ em nhờ vả người khác đấy à?"
"Nhờ vả? Sao tôi phải nhờ vả anh? Không phải chính anh nói sao? Tất cả tài sản có được sau khi kết hôn, cái gì của anh cũng có một nửa là của tôi. Vậy thì máy bay riêng này cũng có một nửa của tôi, đã là máy bay của tôi thì tôi muốn đi còn cần xin phép anh chắc? Chị Minh Vi, đi thôi, chúng ta lên máy bay!"
Dứt lời, cô hừ một tiếng với Văn Nghiên rồi kéo Minh Vi đi thẳng về phía cửa phòng chờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play