Tống Vãn Huỳnh cười, “Gấp gì chứ?”
Nhậm Khả từ nụ cười của Tống Vãn Huỳnh nhận ra chút ý vị khác thường, liếc nhìn Lý Đô Mật phía trước, chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi mấy người soát vé vào bảo tàng, ai nấy đều bị những món đồ trưng bày ở đó thu hút, mỗi người tìm đến khu vực mà mình hứng thú để tham quan. Dần dần, họ tản ra thành từng nhóm nhỏ, chỉ có Lý Đô Mật vẫn bám sát bên cạnh Minh Vi, thỉnh thoảng nhìn thấy một món đồ quý giá nào đó thì hào hứng kéo Minh Vi chạy đến xem.
Dần dần, Tống Vãn Huỳnh bị bỏ lại phía sau hai người họ.
Nhìn hai người đứng sát nhau trước quầy trưng bày, cô không khỏi có chút cô đơn và ghen tị.
Ánh mắt ấy đúng lúc bị Minh Vi bắt gặp khi quay đầu lại tìm cô. Minh Vi hơi sững người, vẫy tay ra hiệu cô lại gần: “Sao thế?”
Tống Vãn Huỳnh miễn cưỡng cười: “Không có gì, chắc tối qua ngủ không ngon, có chút mệt thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play