Sáng sớm hôm sau, Tống Vãn Huỳnh dậy sớm chờ đợi, từ lúc xuống lầu ăn sáng đã theo sát Minh Vi, cách nửa giờ hỏi cô ấy khi nào đến công ty của Tô Cẩm, cách nửa giờ lại hỏi cô ấy khi nào xuất phát.
Văn lão tiên sinh cảm thấy kỳ quái, “Vãn Huỳnh cùng Minh Vi từ khi nào lại thân thiết như vậy?”
Văn phu nhân vừa ăn sáng vừa cười nói: “Từ tiệc rượu trở về liền dính lấy nhau, tiểu oan gia này có thể nghĩ thông suốt, về sau an an phận phận cũng tốt, người một nhà hòa thuận ở chung quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Văn lão tiên sinh rất vui mừng.
“Con đã nói với người rồi, Vãn Huỳnh a chỉ là tuổi còn nhỏ, từ nhỏ không có mẹ ở bên cạnh giáo dục, trong lúc nhất thời lạc lối chứ thật ra tâm tư không xấu, đạo lý con bé đều hiểu, chậm rãi bảo ban là được.”
“Vậy thì tốt." Văn lão tiên sinh đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Gần đây Văn Việt thế nào?"
Nói đến Văn Việt, khuôn mặt vừa nói vừa cười của bà tức khắc mặt ủ mày chau, “Từ khi gặp Chung lão thì tình hình vẫn không có tiến triển gì. Con nghe bác sĩ trị liệu ở nhà nói rằng dạo này Văn Việt không chịu phục hồi chức năng, thỉnh thoảng còn nhốt mình trong phòng điều trị một mình. Con thực sự lo lắng..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT