“Ngồi xuống.” Văn Việt liếc mắt quét qua đám bạn bè phù phiếm kia một cái, giọng tuy không lớn nhưng ánh mắt sắc lạnh, mang theo áp lực cực mạnh: “Ở nơi như thế này mà cũng gặp được mấy người, đúng là hiếm có. Thấy mấy người tán gẫu vui vẻ lắm, đang nói gì thế? Kể tôi nghe với.”
Mấy tên bạn bè kia liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Trong lòng thì thấp thỏm không yên mà suy đoán: Không phải nói Văn Nghiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Văn, trở thành chó hoang sao? Hai anh em họ Văn tranh giành gia sản mà trở mặt thành thù cơ mà? Sao giờ nhìn Văn Việt như đang đứng ra bênh vực em trai?
“Sao không nói nữa?”
Vương Hạo đâu phải kẻ ngốc, hiểu ngay là mình đã đá trúng tấm sắt. Sắc mặt thay đổi liên tục, hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Văn Việt: “Tổng giám đốc Văn, xin lỗi, tối nay là tôi lỡ lời. Tôi tự phạt mình một ly!”
Nói rồi, hắn ngửa đầu uống cạn ly champagne trong tay.
Văn Việt lạnh lùng nhìn hắn uống xong, “Một ly? Đủ không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT