“Những thứ này đều là dì Trần chuẩn bị cho mẹ, tối qua mẹ không ăn gì cả, sáng nay ít nhiều cũng nên ăn một chút ạ.”
Văn phu nhân cầm ly sữa trong khay lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại nhìn cô, hỏi: “Tối qua, Văn Nghiên nó...”
“Mẹ, mẹ yên tâm, Văn Nghiên không sao đâu, thật ra mẹ không cần phải quá lo cho anh ấy.”
“Chung quy là trước đây mẹ đã bỏ bê nó rồi. Khi còn nhỏ, chuyện gì nó cũng thích nói với mẹ, thích chia sẻ với mẹ. Nhưng khi lớn lên...” Văn phu nhân cười khổ, “Mẹ không nhớ nổi lần cuối cùng nói chuyện đàng hoàng với nó là khi nào nữa. Bây giờ nó nghĩ gì, mẹ hoàn toàn không đoán ra.”
Tống Vãn Huỳnh đùa một câu: “Nếu mẹ mà đoán được trong lòng Văn Nghiên đang nghĩ gì thì chẳng khác gì con sâu trong bụng anh ấy rồi.”
Văn phu nhân cũng không nhịn được bật cười.
Tống Vãn Huỳnh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết mẹ đang rất quan tâm đến Văn Nghiên, nhưng mẹ hãy yên tâm, anh ấy không yếu đuối như mẹ nghĩ đâu. Anh ấy không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện trong ký ức của mẹ nữa. Anh ấy đã lớn, có thể tự mình gánh vác mọi chuyện rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play