“Tống Vãn Huỳnh!”
“Tôi biết là tôi giấu anh, anh không vui, tôi hiểu cảm giác của anh nhưng anh muốn tôi xuống xe thì không thể nào! Anh đừng hòng bỏ tôi lại!”
Có lẽ vì quá kích động hoặc vì quá uất ức, giọng của Tống Vãn Huỳnh mang chút nghẹn ngào, đôi mắt mờ đi bởi một lớp sương mỏng, cô kiên cường đối diện với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của Văn Nghiên.
Cuộc đối đầu kéo dài chỉ vỏn vẹn năm giây, Văn Nghiên quay đầu lại đạp mạnh ga.
“Tôi còn chưa nói gì mà em đã cảm thấy uất ức rồi.”
Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói gì nữa.
Rất nhanh họ đã đến khu căn hộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play