May mà từ khách sạn đến căn hộ không xa, chỉ mất nửa tiếng đi xe, rất nhanh đã tới nơi.
Khi xuống xe, Tống Vãn Huỳnh tỉnh táo được một chút nhưng cũng chỉ đủ để khi Văn Nghiên đỡ cô xuống xe, cô bám vào cửa xe rồi từ từ ngồi xổm xuống.
“Sao thế?”
Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn Văn Nghiên nghiêm túc nói: “Tôi về đến nhà rồi.”
“...Vẫn chưa đến nhà đâu. Nếu em không đi nổi thì tôi bế em lên nhé, được không?”
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, kiên quyết cho rằng mình đã về đến nhà rồi.
Biết cô đang say, Văn Nghiên cũng không định đôi co với một người say rượu, cúi người định bế cô lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT