Nhưng cô cũng không buông bàn tay đang nắm ra.

Bước đến gần, Tống Vãn Huỳnh thấy rõ trên mặt cô gái không có một chút tỳ vết hay lỗ chân lông nào.

“Chị lớn lên thật xinh đẹp, là làm công việc gì vậy? Có thể thêm WeChat làm quen một chút không? Chị đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn kết bạn với chị thôi.” Ánh mắt ngẫu nhiên nhìn đến hình ảnh phản chiếu trên cửa nhà ấm trồng hoa, giọng nói của Tống Vãn Huỳnh đình trệ ở bên miệng.

Trên cửa nhà ấm trồng hoa không chỉ có nửa khuôn mặt của chị gái xinh đẹp, đồng thời còn có hình ảnh phản chiếu toàn bộ khuôn mặt của Tống Vãn Huỳnh.

Cô phảng phất như nhìn thấy ma, trừng lớn hai mắt, đứng ngốc tại chỗ.

Pha lê phản chiếu tới gương mặt kia có lẽ chỉ to bằng một bàn tay, đôi mắt tròn trịa mở to, đôi môi khẽ nhếch, biểu cảm kinh hoảng thất thố thấy thế nào đều không tính là đáng khinh.

Nhưng gương mặt này, căn bản không phải của cô!

Cô gái đối diện ngẩng đầu nhéo cằm Tống Vãn Huỳnh, buộc đôi mắt đang mê mang bối rối kia nhìn về phía mình “Tống Vãn Huỳnh, cô lại bày trò mới?”

Tống Vãn Huỳnh mờ mịt “A” một tiếng.

“Tống Vãn Huỳnh, cô nghe cho kỹ, tôi mặc kệ cô muốn bày trò mới nào, có ý đồ xấu gì, nhưng nếu hiện tại chúng ta đã thành người một nhà, chuyện quá khứ tôi có thể xóa bỏ toàn bộ, tương lai tôi hy vọng cô có thể an phận một chút, còn dám trộm giở trò, Văn Nghiên cũng không bảo vệ được cô đâu.”

Văn Nghiên?

Văn Nghiên là ai?

Cái tên này sao lại quen tai như vậy? Giống như nghe qua ở đâu rồi?

Từ từ ——

Linh quang chợt lóe, trái tim Tống Vãn Huỳnh nhảy lên thình thịch, cô cố gắng kiềm chế chấn động trong lòng, buộc bản thân bình tĩnh lại thử thăm dò: “Văn Nghiên…… Là chồng của em, anh ấy không che chở em thì che chở ai?”

“Không giả vờ nữa?” Minh Vi cười lạnh: “Cô là như thế nào gả cho Văn Nghiên thì trong lòng tự hiểu rõ, cứ tiếp tục như vậy, cô cảm thấy anh ta đối với cô sẽ còn có bao nhiêu kiên nhẫn?”

Một tiếng nổ lớn vang lên tựa như bị sét đánh trúng vào đầu, Tống Vãn Huỳnh bị điện giật đến đơ người.

Một sự thật quá mức khó tin đến điên rồ đặt ra trước mắt cô.

Nếu cô là Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên là chồng của cô, vậy người trước mắt này……

Khí chất này, khuôn mặt này, khí thế này, chẳng lẽ là con dâu trưởng của Văn gia trong tiểu thuyết, Minh Vi?

Cho nên, cô không phải đang mơ, mà khả năng, có lẽ, đại khái, hẳn là xuyên thành nữ phụ ác độc trong một cuốn tiểu thuyết mà bản thân đã đọc không lâu trước đây, “Tống Vãn Huỳnh”?

Lúc trước khi đọc cuốn tiểu thuyết này thật đúng là quá thoải mái, chỉ số thông minh của nam nữ chính online, vả mặt phản kích không nương tay chút nào, chỉ trừ lúc vừa mới bắt đầu giới thiệu nhân vật bối cảnh có chút nghẹn khuất, còn lại toàn bộ cuốn tryện chính là một chữ —— sảng!

Đến cả nữ phụ ác độc “Tống Vãn Huỳnh” cũng không có người quan tâm, trong lòng mọi người đều cảm thấy làm gì có ai sẽ thích một nữ phụ ác độc luôn làm chuyện xấu, liên tục bị nữ chính vả mặt chứ?

Nhưng Tống Vãn Huỳnh sẽ.

Cô đối với “Tống Vãn Huỳnh” trùng tên trùng họ với mình có tâm trạng vô cùng phức tạp.

So với cốt truyện cưới trước yêu sau của nam nữ chính, hôn nhân của “Tống Vãn Huỳnh” vô cùng bi ai.

Nguyên chủ là thông qua một số thủ đoạn mới gả cho Văn Nghiên, bởi vì ghen ghét tình yêu sâu sắc của nam nữ chính, mọi lúc mọi nơi khó xử hãm hại nữ chính, không chỉ có thiếu chút nữa hủy đi sự nghiệp của cô ấy, mà còn suýt nữa hại chết đứa con đầu lòng của cô ấy và nam chính.

Làm một trà xanh có cảm giác tồn tại cực mạnh trong tiểu thuyết, “Tống Vãn Huỳnh” có thể nói là làm người đọc hận thấu xương.

Mà chồng của “Tống Vãn Huỳnh”- Văn Nghiên, cũng chính là em trai ruột của nam chính, đại vai ác của truyện, vì tranh giành gia sản Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột của mình, thậm chí còn có ý định giết người.

Cuối cùng Văn Nghiên tự làm tự chịu, chết vì tai nạn xe cộ.

“Tống Vãn Huỳnh” bị nữ chính vạch trần bộ mặt thật, bị thu thập chứng cứ phạm tội và bắt vào tù.

Sau khi nhớ lại những chuyện xấu xa mà nguyên chủ đã làm, trước mắt Tống Vãn Huỳnh tối sầm, suýt thì ngất xỉu.

Tuy rằng cuối cùng không biết “Tống Vãn Huỳnh” bị phán mấy năm, nhưng cũng có thể tính ra được.

Giả tạo giả chứng, ba năm tù giam.

Cố ý gây thương tích, ba năm tù giam.

Phỉ báng người khác, dưới ba năm tù giam.

Xúi giục giết người, mười năm tù giam.

Tính đơn giản thì cô phải ngồi tù hơn hai mươi năm!

Nghĩ đến kết cục bản thân sẽ ở tù mọt gông trong tương lai, Tống Vãn Huỳnh liền run cầm cập.

Trời đất chứng giám, cô Tống Vãn Huỳnh sống 24 năm, từ lúc bước vào xã hội chỉ trừ việc mỗi ngày tham ăn tham ngủ mắng thầm ông chủ thì cũng không làm việc ác thương thiên hại lý gì.

Dựa vào cái gì cô chỉ là trộm lười biếng trong giờ làm việc, không nghe nhà tư bản vô lương tâm bốc phét về giấc mộng đế chế kinh doanh của ông ta, ngủ một giấc tỉnh dậy liền biến thành nữ phụ ác độc sẽ ở tù mọt gông trong tương lai?

Chẳng lẽ đây là hậu quả của việc lười biếng khi đi làm, nói xấu ông chủ sau lưng hay sao?

Từ từ!

Sao mình lại có ý tưởng nguy hiểm như vậy?

Tống Vãn Huỳnh vội vàng gạt nước trong đầu.

Lười biếng là vì cô có năng lực, nói xấu sau lưng ông chủ là vì ông ta nên nhận được, người đi làm chịu khổ chịu khó phấn đấu lao động thì có gì sai?

Nhà tư bản đều nên mắng!

Nhà tư bản đều không phải người tốt!

Tống Vãn Huỳnh thở phào một hơi, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa tự PUA chính mình.

Thấy Tống Vãn Huỳnh hai mắt thất thần rồi dần dần kiên định, Minh Vi lạnh giọng hỏi: “Nói chuyện, cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn cái bàn cách đó không xa, trên đó có một đóa hoa màu trắng vô cùng nổi bật, tạo hình đặc biệt.

Tuy rằng “Tống Vãn Huỳnh” là một nữ phụ ác độc chuyên châm ngòi ly gián, nhưng Tống Vãn Huỳnh đối với tương lai của chính mình vẫn rất là tin tưởng.

Cái gì gọi là nữ phụ ác độc?

Cùng nam nữ chính đối nghịch mới gọi là nữ phụ ác độc, đối nghịch với vấn đề bất hòa của nam nữ chính sao có thể gọi là nữ phụ ác độc?

Đó gọi là nhân vật phụ trợ nam nữ chính đoàn viên.

Tống Vãn Huỳnh tin tưởng, chỉ cần từ hôm nay trở đi nỗ lực ôm đùi nam nữ chính, không làm chuyện xấu thì sau một thời gian, ánh sáng hào quang của nam nữ chính nhất định cũng sẽ chiếu rọi ở trên người cô!

Cô nhanh tay cầm lấy đóa hoa tươi màu trắng trên bàn mang đến trước mặt Minh Vi, “Chị, em tìm chị tới là muốn đem đóa hoa này tặng cho chị, đây là em ở nhà ấm trồng hoa chọn lựa đã lâu, cố ý hái xuống tặng cho chị, chị cũng nói là chuyện quá khứ xóa bỏ toàn bộ, về sau em muốn làm bạn bè với chị, có thể chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play