May là cô đã đến, nếu không lỡ như Văn Nghiên thực sự nghe vào, để lại một cái gai trong lòng, mỗi lần nghĩ đến lại khó chịu thì sao.
Thấy Văn Nghiên bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, Tống Vãn Huỳnh khẽ hỏi:
“Anh đang nghĩ gì vậy? Sao không nói gì?”
Văn Nghiên trầm mặc.
“Anh không thực sự để ý mấy lời đó đấy chứ? Anh cả thực ra biết anh đã chịu bao nhiêu ấm ức trong ngần ấy năm, ông nội và mẹ cũng đang dần dần thay đổi rồi. Những lời bọn họ nói anh đừng để trong lòng.”
Thấy Văn Nghiên vẫn không phản ứng, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Bọn họ bắt nạt tôi thì thôi đi, giờ còn bắt nạt cả người nhà của chúng ta, anh cũng phải nói gì chứ?”
Dưới bàn, Văn Nghiên siết chặt tay cô, ánh mắt quét qua đám người đang ngồi, nếu đến lúc này mà còn không hiểu những lời đó có ý gì thì hai mươi mấy năm sống của anh đúng là vô ích rồi. Anh quay sang nhìn Tô Ngự, nhàn nhạt hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play