Kịch bản mới của Tống Vãn Huỳnh chết yểu.
Cô nhắm mắt lại kéo chăn qua đỉnh đầu, ý đồ trốn tránh hiện thực.
Chỉ trong một ngày, cô đã mất hết thể diện.
Mất mặt còn chưa tính, những vấn đề cần giải quyết một cái cũng không xong.
Cô không mạnh mẽ đến vậy, cô phải dùng hết can đảm mới có thể lớn tiếng thú nhận “hành vi phạm tội” của bản thân, còn khóc lóc thảm thiết nhận sai, hiện tại tất cả dũng khí đã dùng hết, cô chỉ muốn thu mình lại giống như rùa đen rụt cổ vậy.
Văn Nghiên sắc mặt không vui đứng lên, ngữ khí nói chuyện cực kỳ không kiên nhẫn, “Tỉnh rồi thì cùng tôi về nhà.”
Tống Vãn Huỳnh trốn trong chăn khàn khàn nói: “Tôi không có việc gì chứ?”
“Cô vô cùng khỏe.”
Tống Vãn Huỳnh đem chăn kéo xuống một nửa, đôi mắt rụt rè lẳng lặng nhìn chằm chằm anh ta, “Vậy sao đầu tôi lại quấn băng gạc?”
“Bác sĩ đã kiểm tra toàn thân cho cô, cuối cùng chỉ phát hiện ra một vết sẹo trên trán sắp lành, không cần phải điều trị, nhưng mẹ vẫn nhất quyết bắt bác sĩ phải băng bó cho cô.”
“Mẹ đâu rồi?”
“Tôi bảo mẹ về trước rồi.”
Tống Vãn Huỳnh hút hút cái mũi, “Ồ” một tiếng, “Thay tôi cảm ơn mẹ…… A không, cảm ơn dì.”
Văn Nghiên đang định rời khỏi phòng bệnh, nghe vậy liền đứng im tại chỗ, “Tống Vãn Huỳnh, cô xác định muốn ly hôn?”
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Anh đang nghi ngờ tôi sao? Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng là tôi thực sự muốn ly hôn với anh rồi. Không có gì phải nghi ngờ cả.”
“Vì cái gì?”
“Vì cái gì? Anh lại muốn hỏi tôi vì cái gì? Anh không phải vẫn luôn chán ghét tôi sao? Tôi đáp ứng cùng anh ly hôn, anh không nên cười thầm trong lòng sao?” Tống Vãn Huỳnh dường như hiểu ra điều gì đó, “Chẳng lẽ anh không muốn cùng tôi ly hôn? Anh vừa không thích tôi lại không muốn ly hôn với tôi, một bên chán ghét một bên tra tấn tôi, Văn Nghiên, sao anh có thể xấu xa đến thế!!”
“Tôi xấu xa?” Văn Nghiên cười lạnh, “Cũng không biết ngày trước là ai luôn đem câu ‘ không về nhà liền ly hôn ’, ‘ không về nhà liền đánh con ’ treo ở bên miệng.”
Tống Vãn Huỳnh xem như đã hiểu rõ.
Có lẽ lúc trước Văn Nghiên đã nghe qua quá nhiều lời vô cớ gây rối của “Tống Vãn Huỳnh”, cô ấy đang mang thai một đứa con không tồn tại, lại có Văn lão tiên sinh cùng Văn phu nhân làm chỗ dựa cho nên vẫn luôn cậy sủng mà kiêu uy hiếp Văn Nghiên.
“Anh cho rằng lần này cũng là tôi vô cớ gây rối với anh sao?”
Văn Nghiên trầm mặc.
Thấy vậy, Tống Vãn Huỳnh ung dung ngồi dậy, biểu tình vô cùng nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Tôi thừa nhận trước kia tôi đã làm rất nhiều chuyện sai trái, đặc biệt là chuyện lừa hôn, anh chán ghét tôi là đúng, nhưng hiện tại tôi thực sự hối hận, tôi thực sự muốn làm một người tốt. Trước đây tôi thích anh đến mức ám ảnh, nhất định phải có được anh, nhưng anh đã từng trải qua cảm giác thích một thứ gì đó rồi phát hiện ra rằng dù có cố gắng thế nào cũng không có được chưa? Thời gian dài như vậy tôi đã quá mệt mỏi rồi, không muốn theo đuổi anh nữa, cho nên tôi muốn ly hôn với anh, không lãng phí năng lượng nữa, buông tha cho anh cũng là buông tha cho chính mình. Anh có cảm nhận được quyết tâm của tôi không?"
Tống Vãn Huỳnh nói đến miệng đắng lưỡi khô.
Cô tâm bình khí hòa nói chuyện thành khẩn như vậy, Văn Nghiên hẳn phải tin rồi chứ?
“Vậy sao?” Văn Nghiên nhìn đôi mắt trong trẻo như nai con của Tống Vãn Huỳnh, cảm xúc không hề dao động chút nào mà phun ra ba chữ: “Tôi không tin.”
Cái miệng của một người 37 độ sao có thể nói ra những lời lạnh băng như vậy chứ?