“Không ngờ hồi nhỏ Văn Nghiên lại quấn quýt anh cả như vậy?”
“Quy tắc trong nhà là anh lớn phải dạy em nhỏ, sau khi Văn Nghiên sinh ra, mẹ rất lo lắng nhà không thể cân bằng sẽ làm thằng bé bị tổn thương hoặc bỏ quên Văn Việt nên từ nhỏ mẹ đã dạy Văn Việt, con là anh phải bảo vệ em trai, không thể để em bị bắt nạt, còn dạy Văn Nghiên phải tôn trọng anh, nghe lời anh. Vì vậy Văn Nghiên từ nhỏ luôn được Văn Việt chăm sóc, lúc nhỏ trong nhà không ai quấn quýt ai cả, chỉ có Văn Nghiên quấn quýt anh cả.”
“Hồi nhỏ dễ thương vậy, sao lớn lên lại...” Nói đến đây, Văn phu nhân không kìm được mà rơi nước mắt, “Mẹ cũng không biết sao lại thành ra như thế này, Văn Nghiên luôn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, giống như Văn Việt chưa bao giờ làm mọi người lo lắng. Mẹ cứ nghĩ là thằng bé... Sao Văn Nghiên lại không nói gì chứ?”
Tống Vãn Huỳnh vỗ về lưng Văn phu nhân an ủi: “Mẹ, có phải vì từ nhỏ đến lớn mọi kỳ vọng và trọng trách trong gia đình đều đặt lên vai Văn Việt không? Ông nội và ba đều luôn đưa Văn Việt bên mình bồi dưỡng anh ấy. Vì công việc và học hành bận rộn, mẹ lại vô tình cảm thấy Văn Việt vất vả hơn nên quan tâm anh ấy nhiều hơn. Ngược lại Văn Nghiên có lẽ bị bỏ quên rồi?”
Văn phu nhân hơi ngạc nhiên nhìn Tống Vãn Huỳnh, một lúc lâu không nói được gì.
“Nhưng không sao, giờ vẫn chưa muộn. Văn Nghiên không thích ăn cá và hải sản thì sau này chúng ta đừng nấu canh gà cá khô cho anh ấy uống nữa, chỉ cần bỏ cá khô ra, canh gà vẫn ngon như thường.”
Văn phu nhân khẽ gật đầu, “Con nói đúng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT