Dù sao thì đây là một mỹ nhân ngọt ngào yêu kiều, Tông Diễn ngoài miệng thì quát tháo đầy dữ dằn, nhưng cơ thể lại rất thành thật, cứ nắm chặt tay người ta, chẳng nỡ buông ra...
"Thất ca đúng là sống như thần tiên, ung dung tự tại." Tông Thanh cười cười đầy hàm ý, ánh mắt lộ ra sự ăn ý giữa đàn ông với nhau, hoàn toàn không có ý tránh né Phong Yểu.
Suy cho cùng phụ nữ chỉ như món gia vị tâm trạng, lúc đầu còn mới lạ thì nâng niu, hết hứng thú rồi thì vứt sang một bên, chơi chán rồi còn có thể nhường cho anh em, chuyện này quá đỗi quen thuộc trong giới của họ.
Tông Diễn căn bản chẳng buồn để ý anh ta nói gì. Anh siết chặt ngón tay Phong Yểu, không cho cô tiếp tục làm loạn, từng chữ đều như rít qua kẽ răng: "Trợ lý Phong, quá càn rỡn rồi."
Tông Thanh nhướn mày cao đến tận trán, thầm nghĩ: Ồ, còn chơi nhập vai cơ đấy. Đúng là biết chơi.
“Ui…” Phong Yểu khẽ nhăn mặt vì đau, không nhịn được cau mày. Tay gì mà to như vậy chứ? Có sức vậy sao không đi vác gạch ở công trường đi?
Dấu tay trên eo cô mới vừa mờ đi, chẳng lẽ giờ lại muốn bóp gãy tay cô nữa sao?
Thôi bỏ đi, nói chuyện kiểu này đúng là quá khó. Cô cũng đã cố gắng hết sức rồi, mà với người làm công với mức lương 200 tệ một ngày, đây vốn đâu phải chuyện cô cần bận tâm: “Vậy thì… hai người cứ từ từ mà trò chuyện… Á!”
Cô còn chưa dứt lời, tay đã bất ngờ bị hất ra. Phong Yểu lùi lại một bước, chỉ nghe Tông Diễn hạ giọng đầy giận dữ, gần như bùng nổ, quay sang Tông Thanh nói: “Chuyện này để sau, bây giờ tôi có việc cần giải quyết riêng với trợ lý Phong.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT