Lâm Như Hủ còn cách xa cảnh giới “hỉ nộ không lộ sắc” một đoạn rất xa, ngay lập tức Phong Yểu đã cảm nhận được ánh nhìn như muốn giết người.
Phong Yểu vẫn còn nhớ rõ hôm trước cô ta tàn nhẫn cấu đùi mình đến mức nào. Dựa theo nguyên tắc sống hòa thuận với người sói, cô chủ động chào hỏi một cách thân thiện: “Hủ Hủ, cô dậy rồi à? Hết lệch múi giờ chưa?”
Lâm Như Hủ cảm thấy người phụ nữ này rõ ràng là cố ý, cố tình chỉ ra cô ta ngủ đến tận giờ này mới dậy, để làm nổi bật sự siêng năng của mình chứ gì? Đồ kỹ nữ giả tạo!
“Cảm ơn trợ lý Phong đã quan tâm.” Lâm Như Hủ cười ngọt ngào, “Em còn trẻ mà, khả năng thích nghi tốt, ngủ một giấc là điều chỉnh được ngay.”
Tuy nhiên, Phong Yểu hoàn toàn không bắt được ẩn ý trong lời cô ta nói. Dù sao theo nhận thức của cô, chênh nhau có hai tuổi thì có gì gọi là trẻ hay già đâu. Cô gật đầu, “Ồ, vậy thì tốt rồi.”
“Hôm qua Trợ lý Phong thức khuya lắm à?” Lâm Như Hủ giả vờ quan tâm, “Em thấy quầng thâm mắt của chị rõ lắm nha.”
…Có sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT