Phạm Tinh Dương ngồi xổm ở trước cửa phòng hành lang của mình, khoanh tay nhìn Thời Duyệt cách đó không xa đang cầm thức ăn chăn nuôi cho cá ăn. Cậu tắt thiết bị ghi âm, nhỏ giọng hỏi: “Nói thật đi, anh, anh không cảm thấy áp lực sao?”
Phó Du đứng dựa vào cột bên cạnh cậu chỉ cúi đầu liếc nhìn cậu một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn Thời Duyệt đang tự tiêu khiển với một cái chum cá. Sau khi tắt thiết bị ghi âm, anh thản nhiên nói: “Nói thật, ban đầu tôi đã có một ý nghĩ rất không tốt.”
Phạm Tinh Dương ngẩng đầu nhìn anh, nghiêng nghiêng đầu nói: “Mỗi lần ý nghĩ chợt lóe qua của anh đều rất điên cuồng.” Tỷ như trong nháy mắt đã khiến mẹ anh phải bỏ ra nước ngoài đến giờ không dám về.
Vẻ mặt Phó Du rất lạnh nhạt, cũng không phủ nhận. Đối diện với đứa em họ lớn lên cùng mình từ nhỏ, anh cũng không muốn giấu giếm gì, khinh phiêu phiêu nói: “Trước kia từng có một khoảnh khắc như vậy, tôi muốn giam cầm cậu ấy bên cạnh mình, khiến cậu ấy chỉ cười với một mình tôi, chỉ tốt với một mình tôi. Tốt nhất là khiến cậu ấy, trong lòng trong mắt đều chỉ có một mình tôi.”
Người bị vây trong băng giá quá lâu, một khi chạm vào một chút mồi lửa, liền luôn muốn nắm chặt nó trong tay, dù có khả năng bị bỏng da tróc thịt cũng không tiếc.
“Lúc ấy nghĩ chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra, Thời Duyệt thích tiền, mà tôi vừa lúc chỉ còn lại tiền. Vậy, có phải chỉ cần tôi cho cậu ấy đủ tiền, là có thể coi cậu ấy như chim hoàng yến nhốt bên cạnh mình không?”
“Tôi có thể cưng chiều cậu ấy, che chở cậu ấy, phàm là cậu ấy muốn tôi đều có thể cho cậu ấy. Tiền tài, tài nguyên, tiền đồ, cậu ấy muốn, tôi đều có thể cho cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy mỗi ngày đều vui vẻ, trò chuyện với tôi, ăn cơm cùng tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play