Editor: NYKA

Dưới tác động đồng thời của hai nguyên tố Sát và Dưỡng trong bầu khí quyển, trong quá trình các sinh vật trên Lam Tinh tiến hóa toàn diện, có một hiện tượng, cho tới nay vẫn chưa được lý giải, đã xuất hiện, đó là:

Những sinh vật cấp càng thấp, mức độ tiến hóa lại càng cao.

Trong khi con người thường chỉ tiến hóa gấp đôi, với mức độ tiến hóa khoảng 0,2%, thì nhiều loài động vật không xương với cấu trúc cơ thể đơn giản lại tiến hóa gấp tám lần, và mức độ tiến hóa của chúng cũng cao hơn con người rất nhiều.

Chính vì vậy, sau thảm họa, Lam Tinh đã trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều đối với loài người so với trước đây.

Nhưng những sinh vật tiến hóa trên Lam Tinh không chỉ đơn thuần là các mối nguy hiểm đến tính mạng của con người, mà chúng còn là tài nguyên sinh tồn: Nếu sinh vật chứa một lượng nhỏ nguyên tố phóng xạ có hại, và hàm lượng nguyên tố Sát không vượt quá 0,5%, thì con người có thể trực tiếp ăn chúng.

Các nhà nghiên cứu gọi chúng là "Thực phẩm an toàn".

Hiện tại, nghiên cứu đã chứng minh được ba điểm:

  1.  Hàm lượng của hai nguyên tố (phóng xạ và Sát) càng thấp thì càng có lợi cho cơ thể con người.
  2. Tỷ lệ thực phẩm an toàn trong khẩu phần ăn càng cao, khả năng chống chịu ô nhiễm môi trường của con người càng mạnh.
  3. Thực phẩm an toàn đa bội (đã tiến hóa nhiều lần) có tác dụng tăng cường sức đề kháng của con người vượt trội hơn hẳn so với thực phẩm an toàn thông thường.

Do thực phẩm an toàn không thể đáp ứng đủ nhu cầu tiêu thụ của toàn dân, nên Hoa Hạ đã quyết định xếp những sinh vật có thể ăn được, chứa một lượng nhỏ hoặc không chứa nguyên tố phóng xạ có hại cho con người, và có hàm lượng nguyên tố Sát trong khoảng từ 0,5% đến 1,5%, vào nhóm "thực phẩm tùy chọn".

Khi kiểm tra bằng máy đo thông thường, cả hai mục thực phẩm an toàn và thực phẩm tùy chọn đều hiển thị đèn xanh. Con cá trê tiến hóa mà Hạ Thanh vừa tiêu diệt, nếu mang đến khu an toàn, có thể đổi được lượng lương thực đủ để cô ăn trong ba tháng.

Hạ Thanh, người đã chán ngấy món lương khô nén thô ráp, giờ đây chỉ muốn ăn thịt.

Cô nhanh chóng làm sạch cá trê, chặt thành từng khúc rồi ném vào nồi, thêm nước suối vào và bắt đầu nấu.

Gia vị? Chỉ có muối và bột ớt.

Món ăn kèm? Không có.

À không, cô có mấy củ khoai tây tiến hóa, những sáu cân. 

Tuy nhiên, Hạ Thanh không nỡ ăn chúng, vì trong cuốn “Cẩm nang Trồng trọt” có ghi rõ rằng đây là loại thực phẩm an toàn với hàm lượng nguyên tố Sát chỉ 0,25%, và tỷ lệ nảy mầm rất thấp, chỉ khoảng 30% đến 35%.

Sáu cân khoai tây này, cô không biết sẽ có bao nhiêu cây mọc mầm, và sau này sẽ thu hoạch được bao nhiêu kí, nên cô không nỡ ăn chúng.

Chẳng mấy chốc, trong nồi đã tỏa ra mùi thịt thơm phức. Hạ Thanh hít hít mũi, xác định món cá trê kho của mình thơm hơn, ít mùi tanh hơn so với món cá kho được bán ở nhà ăn khu an toàn.

Con cá trê này rất có thể là thực phẩm an toàn.

Mặc dù sau khi tiến hóa, khẩu phần ăn của cô đã tăng gấp đôi, nhưng con cá trê nặng hơn chục cân này, Hạ Thanh vẫn không thể ăn hết, chưa được một nửa đã no. May mắn bây giờ đang là tháng Hai, cá để từ trưa đến tối cũng không lo bị thiu.

Sau này, thức ăn của cô sẽ ngày càng nhiều, nên cô cần tìm cách lắp đặt tấm năng lượng mặt trời và tủ lạnh càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, trước đó, Hạ Thanh phải tìm kính để lắp lại cửa sổ, ngăn chặn sự tấn công của côn trùng, rắn, chuột hoặc các loài gây hại khác đã tiến hóa.

Hạ Thanh xách theo túi vải bạt lớn và dụng cụ của mình, quyết định dành buổi chiều để đi tuần tra một lượt mấy thôn bỏ hoang.

Trong khu đất số 3 có ba thôn nằm theo hình chữ "品", cách nhau bởi những cánh đồng rộng lớn. Hạ Thanh sống ở thôn phía bắc, gần núi. Phía đằng trước thôn này, mỗi bên trái phải đều có một thôn bỏ hoang khác.

Mấy cái thôn này đều đã bị thực vật bao phủ, Hạ Thanh gạt cỏ dại ra, nhìn thấy không ít xương người và xương động vật bị gặm nhấm đến mức sạch bong.

Những cảnh tượng như thế này Hạ Thanh đã chứng kiến quá nhiều, cảm xúc cô đã sớm trở nên chai lì.

Sau khi lục soát hết ba thôn, Hạ Thanh mang về nhà những tấm kính còn sử dụng được. Cô chọn ra những tấm kính cường lực nhiều lớp phù hợp rồi lau sạch, dùng dao cắt kính cắt chúng thành kích thước vừa vặn, sau đó dùng keo dán kính để bịt kín và dùng thanh đệm chuyên dụng để niêm phong chắc chắn.

Đến năm thứ mười, các vật liệu xây dựng được sản xuất trước thảm họa đã quá hạn sử dụng, biến chất và không thể dùng được nữa. Những thứ cô đang sử dụng hiện tại đều mang ra từ khu an toàn.

Các vụ thảm họa đã phá hủy hệ thống sản xuất công nghiệp vốn có của Lam Tinh, khiến nhiều vật dụng mà trước đây chỉ cần bấm điện thoại vài cái là có thể mua được, giờ lại trở thành những thứ khan hiếm và khó tìm.

Ngay cả mấy món đồ như keo dán kính và thanh đệm này, Hạ Thanh cũng phải dựa vào thân phận đội trưởng đội xây dựng mới có thể lấy được.

Sau khi bố qua đời, Hạ Thanh, vừa là một cô gái xinh đẹp vừa không có nơi nương tựa, nếu muốn một cuộc sống yên ổn trong khu an toàn, thì chỉ có ba lựa chọn: một là bản thân phải có sức mạnh siêu phàm; hai là phải có một nhóm đồng đội mạnh mẽ mà cô có thể tin tưởng tuyệt đối; ba là phải chấp nhận bán thân để đổi lấy những nhu yếu phẩm hàng ngày.

Hạ Thanh không có sức mạnh siêu phàm, cũng không có ai để hoàn toàn tin tưởng, và càng không muốn bán thân. Vì vậy, cô quyết định cắt ngắn mái tóc, bôi bẩn khuôn mặt mình, và gia nhập đội xây dựng.

Kiếm điểm tích lũy chỉ là mục đích phụ, mục tiêu chính của Hạ Thanh là ẩn mình, học hỏi thật tốt kỹ thuật xây dựng và tích trữ những vật liệu cùng công cụ không thể mua được trên thị trường, để chuẩn bị cho cuộc sống tự lập sau khi rời khỏi khu an toàn.

Tất nhiên, trong đội xây dựng cũng có những kẻ có ý đồ xấu với Hạ Thanh, nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh đáng gờm của cô, họ đều không dám động vào cô nữa.

Sau khi lắp xong những tấm kính sáng bóng, Hạ Thanh thở phào nhẹ nhõm. Ngôi nhà của cô cuối cùng cũng trở nên kín đáo và an toàn. 

Nhân lúc trời chưa tối, cô cầm xẻng đi sang sân nhà bên cạnh, đào hố để chôn cất một người lớn, một đứa trẻ và một con chó. Bọn họ giờ chỉ còn là những bộ xương trắng hếu bị cỏ dại phủ kín.

Cả hai người và con chó này đều bị giết bởi loài cây tiến hóa - tầm gửi*. Nhìn từ tư thế của họ, có thể thấy con chó đến lúc chết vẫn cố gắng cứu chủ nhân của nó.

*Tầm gửi là một loài thực vật sống ký sinh trên cây khác, hút chất dinh dưỡng từ cây chủ để sinh trưởng. Trong ngữ cảnh này, nó đã tiến hóa và trở nên nguy hiểm, có khả năng giết chết sinh vật. Đây không phải cây tầm gửi (mistletoe) thường thấy trong Giáng Sinh.

Hạt giống tầm gửi tiến hóa không chỉ có thể ký sinh trên thân cây, mà còn có thể ký sinh trên động vật và cơ thể người. Nếu vật chủ không kịp thời phát hiện và loại bỏ hoàn toàn, thì sẽ nhanh chóng bị nó hút cạn máu thịt và chết. 

Hạ Thanh đến giờ vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên cô nhìn thấy những chùm quả tầm gửi đỏ tươi mọc lên từ thi thể của người bị nó ký sinh. Đối với cô, đó là cảnh tượng kinh hoàng nhất của thảm họa.

Nhưng những năm sau đó, qua từng lần gặp nguy hiểm, Hạ Thanh đã nhận ra một điều, không có gì là kinh khủng nhất, vì lúc nào cũng sẽ có thứ còn kinh khủng hơn xuất hiện. 

May mắn là giờ đây con người đã có đồ bảo hộ và các phương pháp tự bảo vệ khác, chỉ cần không liều lĩnh xâm nhập vào những khu rừng tiến hóa chưa được dọn dẹp, thì sẽ không phải hứng chịu những cuộc tấn công quy mô lớn từ sinh vật tiến hóa.

Sau khi chôn cất gia đình này xong, Hạ Thanh tiện tay dọn dẹp luôn đám cỏ dại và căn nhà trong sân.

Ngôi nhà này đang trong quá trình thi công, phần khung chính của hai tầng được dựng bằng bê tông cốt thép, vừa hoàn thành thì gặp phải mưa axit, cộng thêm việc các sinh vật ồ ạt tiến hóa. 

Vì vậy, phần kết cấu thứ cấp và cửa sổ, cửa ra vào đều chưa kịp làm, nhưng vật liệu đã được mua về và chất đống trong căn phòng trên tầng hai. 

Cũng may là mái nhà được lợp bằng ngói nhựa, và chủ nhà đã cố gắng hết sức để bảo vệ ngôi nhà, nếu không, sau nửa năm bị mưa axit dữ dội trút xuống, đừng nói đến bê tông, ngay cả cốt thép cũng đã sớm bị nó ăn mòn.

Hạ Thanh chỉ có một mình, ngôi nhà hai tầng nhỏ hiện tại đã đủ để cô ở, nên cô quyết định biến nơi này thành nhà kho, dùng để cất những vật dụng cồng kềnh nhưng không quá quan trọng, chẳng hạn như nông cụ, đồ nội thất cũ, gỗ, …

Sau khi dọn dẹp xong và đi xem xét một vòng, Hạ Thanh cảm thấy rất thỏa mãn với thành quả lao động hôm nay, đồng thời cũng nhận ra rằng, mình nên nhanh chóng nuôi một con vật tiến hóa để coi nhà, tốt nhất phải là một con vật thông minh.

Chó hay ngỗng tiến hóa cấp cao đều được, nhưng cô vẫn muốn ngỗng hơn, vì chúng "ăn chay".

*Tác giả ám chỉ việc ngỗng chỉ ăn thực vật, giống như khi ăn chay.

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ viển vông của cô mà thôi. Vì những loài động vật đã tiến hóa cấp cao mà vẫn có thể bị con người thuần hóa thì cực kỳ hiếm. Hạ Thanh không nghĩ rằng mình may mắn đến vậy, chỉ cần ngồi yên trong khu đất lại có thể nhặt được một con. 

Việc quan trọng nhất lúc này vẫn là trồng trọt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play