Edit: Channy
Cố Lâm nói sẽ dẫn Bùi Thịnh đi ăn Wallace, nhưng ngay sau đó lại hối hận.
Cậu sợ Bùi Thịnh sẽ chê bai. Dù sao trước đây, chắc hẳn anh ta chưa từng ăn loại hamburger rẻ tiền như thế này.
Nhưng khi nhìn thấy Bùi Thịnh bê phần ăn có nhiều món nhất, cậu nhận ra rằng những lo lắng của mình hoàn toàn thừa thãi.
Có những người chỉ cần đặt trước mặt một mâm đồ ăn, bảo họ có thể ăn, là họ ăn say sưa ngay.
Bùi Thịnh—người này hoàn toàn không có phong thái của một tổng tài lạnh lùng!
Nhận thấy ánh mắt của Cố Lâm, Bùi Thịnh do dự ba giây, sau đó cúi đầu cắn một miếng lớn từ chiếc hamburger bò trong tay.
Cố Lâm: “?”
Anh sợ em giành mất hamburger của anh à?
Cậu cầm một chiếc hamburger rẻ tiền khác lên: “Em thích ăn cái này!”
“Vậy thì tốt rồi.” Bùi Thịnh nhẹ nhõm hẳn, tiếp tục chậm rãi ăn, đồng thời bận rộn gõ chữ trên điện thoại, không biết đang vội chuyện gì.
Cố Lâm tức giận—người này còn biết giữ đồ ăn nữa chứ!
Thế là cậu vùi đầu ăn hết những món mà có thể Bùi Thịnh thích. Đến khi Bùi Thịnh ngẩng đầu lên, trên mâm chỉ còn lại mấy que khoai tây chiên trông vô cùng đáng thương.
Cố Lâm thỏa mãn ợ một cái: “Những món đó em thích ăn lắm. Em no rồi, anh ăn tiếp đi.”
Bùi Thịnh thấy hắn đúng là đã ăn no, liền đứng dậy đi đến quầy gọi thêm một con gà nướng nguyên con.
Cố Lâm ngạc nhiên: “? Anh gọi hai phần luôn à?”
Bùi Thịnh chỉ vào tấm áp phích trên tường: “Mua một tặng một.”
Cố Lâm sốc: “Bao giờ mới có chương trình mua một tặng một cho gà nướng nguyên con thế này?”
“Nhân viên quầy nói là khuyến mãi đó.” Bùi Thịnh đeo găng tay vào, lại tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình một cách chậm rãi.
Cố Lâm nhìn về phía quầy, liền thấy mấy cô nhân viên đang phấn khích kéo nhau lại thì thầm: “A a a, anh chàng đó đẹp trai quá đi mất!”
Cố Lâm: … Mẹ nó, nhờ nhan sắc mà có được gà nướng nguyên con luôn hả?
Sau khi ăn uống no nê, Bùi Thịnh đưa Cố Lâm về nhà rồi mới đi xuống lầu, leo lên xe điện của mình và rời đi.
Anh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Đến đây ngay đi.”
Chẳng bao lâu sau, một chiếc siêu xe đỗ lại dưới lầu. Bùi Thịnh mở cửa ghế phụ ngồi vào, người lái xe là một chàng trai đầu đinh, vội vàng nhét chiếc laptop vào tay anh:
“Bùi ca, mau giúp em sửa cái bug này đi! Em sửa mãi không xong!”
Bùi Thịnh nhận lấy máy tính, những ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhanh trên bàn phím.
Chưa đầy một phút sau, màn hình đỏ lòm lỗi đã biến thành giao diện chạy bình thường.
“Anh trâu bò quá trời!” Chu Thiếu Nhiên nhìn anh đầy ngưỡng mộ.
“Trong sách nhập môn lập trình từng thấy một lần rồi.”
Chu Thiếu Nhiên: “……” Có lúc thật sự muốn đánh nhau với mấy thiên tài như này!
Bùi Thịnh gập laptop lại: “Chở tôi đến đường Thành Tây.”
“Anh đến đó làm gì? Bây giờ đó là địa bàn của Trình Chi Thanh rồi. Anh định quyết đấu với hắn sao? Cần bao nhiêu tiền, em chuyển khoản cho anh ngay!”
“À… Tôi đi lấy lại xe điện của mình.”
Sự nhiệt huyết dâng trào của Chu Thiếu Nhiên bỗng chốc tan biến.
Bùi Thịnh chỉ đường cho hắn, rồi như vô tình hỏi:
“Công trường mới khai trương bên đó có phải do Tô Khánh, người của Trình Chi Thanh, phụ trách không?”
“Đúng vậy. Đó là tòa nhà văn phòng của Trình thị, họ rất coi trọng dự án này nên Tô Khánh luôn giám sát, mỗi ngày đều đến kiểm tra.”
Nghĩ đến những vết thương của Cố Lâm, Bùi Thịnh mở laptop ra lần nữa:
“Một dự án lớn như vậy, mỗi ngày ‘vớt’ được cũng không ít.”
Anh trực tiếp dùng máy tính hack vào hệ thống của Tô Khánh.
Trước đây, khi Cố Lâm ăn trộm tài liệu từ chỗ anh để giao cho Tô Khánh, hắn đã sử dụng USB. Những chiếc USB đó, một khi được cắm vào máy tính của bọn họ, sẽ ngay lập tức khiến toàn bộ hệ thống của tập đoàn Trình thị nhiễm virus vĩnh viễn.
Bùi Thịnh sao chép toàn bộ tài liệu đấu thầu từ máy tính của Tô Khánh, so sánh với báo cáo tài chính của Trình thị, rồi đóng gói toàn bộ dữ liệu giao dịch ngân hàng của Tô Khánh, gửi thẳng lên màn hình máy tính của Trình Chi Thanh.
Màn hình chớp động—Trình Chi Thanh đã mở tập tin.
Một dòng chữ xuất hiện:
“Who are you?”
Bùi Thịnh gõ nhanh vài chữ, sau đó đóng laptop lại.
Ở phía bên kia, sau lưng Trình Chi Thanh là mười mấy chuyên gia IT, tất cả đều nín thở chờ phản hồi từ hacker hàng đầu này.
Ngay sau đó, trên màn hình bật ra một dòng tin nhắn:
“Không biết tiếng Anh.”
Tiếp đó, máy tính tự động mở tập tin đã gửi, thậm chí còn bật chế độ đọc văn bản bằng giọng nói.
Không khí bỗng chốc rơi vào im lặng.
Trình Chi Thanh nhìn chằm chằm vào dòng tiền giao dịch của Tô Khánh, con số thậm chí còn lớn hơn cả tài khoản của hắn.
Hắn nhếch môi cười lạnh.
Đám chuyên gia IT phía sau run lên bần bật.
Trình Chi Thanh liếc mắt nhìn bọn họ, cười khẩy:
“Đồ vô dụng.”
Nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho bọn họ rời khỏi, rồi một mình ngồi lại trên ghế ông chủ, ánh mắt tối sầm lại khi nhìn vào màn hình chi chít dữ liệu.
Hắn đưa tay vuốt tóc ra sau, đứng dậy bước đến trước cửa sổ sát đất, một tay đút túi, cúi đầu nhìn xuống.
Hiện tại, hắn đã đứng ở nơi cao nhất của thành phố này. Trong tầm mắt hắn, tất cả chỉ là những thứ nhỏ bé—cả những tòa nhà cao tầng lẫn dòng người tấp nập.
Nhưng khi nghĩ đến Bùi Thịnh—người từng vượt mặt mình một lần—trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Hắn lấy điện thoại ra, gọi một số riêng tư:
“Điều tra xem Bùi Thịnh bây giờ thế nào.”
“Trình tổng, hôm qua ngài đã bảo tôi điều tra rồi. Đêm qua, lý lịch của Bùi Thịnh đã được gửi đến một số công ty, nhưng đều bị từ chối.”
“Vậy điều tra xem bây giờ hắn đang ở đâu.” Trình Chi Thanh bắt đầu nghi ngờ, chuyện vừa rồi có liên quan đến Bùi Thịnh.
“Rõ.” Đối phương đồng ý, không lâu sau liền gửi một bức ảnh đến điện thoại của hắn.
Là Bùi Thịnh đang cưỡi xe điện chờ đèn đỏ, lộ ra nửa khuôn mặt lạnh lùng ở góc nghiêng.
Trình Chi Thanh nhìn bức ảnh, ánh mắt căng thẳng cũng dần giãn ra.
Bùi Thịnh thực sự đã rơi vào cảnh khốn cùng, quá mức đáng thất vọng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, quay lại bàn làm việc, trực tiếp bấm điện thoại nội bộ.
“Gọi Tô Khánh đến gặp tôi ngay, tôi có chuyện quan trọng giao cho hắn làm.”
Tô Khánh với gương mặt bầm tím vội vã chạy đến văn phòng của Trình Chi Thanh.
Trình Chi Thanh cúi đầu ký tài liệu, liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy bộ dạng chật vật, liền lạnh giọng hỏi:
“Sao lại bị thương?”
Tô Khánh thành thật trả lời:
“Hôm nay tôi đến công trường thì gặp Cố Lâm. Hắn cố tình trêu chọc tôi, tôi không nhịn được, ai ngờ hắn thẳng tay đấm một cú.”
“A, cái tính háo sắc của cậu đúng là không ngày nào dẹp được.” Trình Chi Thanh đặt bút xuống, lạnh lùng nói: “Đã bị thương thì dạo này cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Tô Khánh vội vàng nói:
“Chút vết thương này không đáng gì.”
Khóe môi Trình Chi Thanh nhếch lên:
“ Tôi thấy cậu vẫn nên nghỉ một thời gian đi.”
Hắn ấn điện thoại nội bộ:
“Gọi người vào.”
Tô Khánh lập tức có dự cảm chẳng lành, ngay sau đó liền thấy cảnh sát bước vào văn phòng.
Hắn hoảng hốt:
“ Sếp, chuyện này là sao?”
Trình Chi Thanh lạnh lùng ném thẳng xấp tài liệu giao dịch ngân hàng vào người hắn:
“Tô Khánh,Mày biết tao ghét nhất là kẻ phản bội. Tao đã cho ngươi không ít rồi.”
Tô Khánh không ngờ việc mình biển thủ bị phát hiện, vội quỳ xuống:
“Tôi sai rồi! Sếp! Xin cho tôi một cơ hội nữa!”
Nhưng Trình Chi Thanh không chút do dự, lạnh giọng nói:
“Đưa đi.”
Hắn không thể tin được việc này lại bại lộ. Hắn rõ ràng đã che giấu rất kỹ.
Nhưng bây giờ hắn hiểu rồi—hắn thực sự xong đời.
---
Bùi Thịnh cưỡi xe điện về đến nhà thì thấy Cố Lâm đã chạy vào nhà vệ sinh đến lần thứ ba.
Đến lần thứ tư, khi Bùi Thịnh vừa mở cửa, liền thấy một bóng người tập tễnh lao nhanh vào WC.
Bùi Thịnh khó hiểu, đi ra ban công cho LaDa thêm thức ăn.
Lúc Cố Lâm bước ra, cả người đã rã rời. Hắn không ngờ đồ ăn lại có thể khiến hắn tiêu chảy như vậy.
Hắn nằm dài trên sofa, nhìn Bùi Thịnh đang dọn dẹp chuồng cho LaDa, yếu ớt hỏi:
“Ngươi có bị đau bụng không?”
Bùi Thịnh: “Không.”
Cố Lâm giơ ngón cái:
“Ngươi đúng là có dạ dày thép… Ta chạy vào WC đến bốn lần rồi.”
Bùi Thịnh đi đến tủ, tìm một lọ thuốc đưa cho hắn:
“Uống cái này đi.”
Cố Lâm nhận thuốc, không nhìn kỹ mà trực tiếp nuốt hai viên, uống xong mới thấy trên lọ ghi bốn chữ “Dành cho thú cưng”!
Hắn lập tức trợn tròn mắt:
“Bùi Thịnh! Đây là thuốc thú y!”
Hắn cảm thấy có khi Bùi Thịnh đang trả đũa vụ hắn giành đồ ăn lúc sáng!
“Ta uống rồi, hiệu quả tốt.” Bùi Thịnh nói với vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến Cố Lâm hơi bán tín bán nghi.
“Thật không?”
“Ngủ một giấc là khỏi.” Bùi Thịnh nói xong, xoay người vào phòng.
Cố Lâm nhìn lại lọ thuốc, thấy dòng chữ nhỏ trên hướng dẫn sử dụng: “Sau khi dùng, có thể xuất hiện triệu chứng trúng độc nhẹ.”
Hắn đơ người:
“Ý hắn ngủ một giấc là khỏi… có phải ý là ngủ luôn không?!”
Nhưng mà đã lỡ uống rồi. Hắn đặt lọ thuốc lên bàn trà, nằm xuống mở điện thoại định xem video giải trí.
Vừa mở ra, video đầu tiên lại là hình ảnh Tô Khánh bị cảnh sát áp giải ra khỏi trụ sở tập đoàn Trình thị.
Hắn ngồi bật dậy, hoài nghi mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt rồi kiểm tra phần bình luận.
Bình luận được thích nhiều nhất viết:
“Thông tin nội bộ: Nghe nói có một đại cao thủ hack vào hệ thống công ty, trực tiếp ném bằng chứng rửa tiền của Tô Khánh lên máy tính ông chủ. Tội danh này đủ để hắn ngồi tù vài năm.”
Bên dưới là hàng loạt câu hỏi:
“Ai mà ngầu vậy???”
Cố Lâm kinh ngạc—Tô Khánh thật sự bị bắt?!
Tên hèn hạ này cuối cùng cũng phải ăn cơm tù!!
Cậu lập tức cảm thấy thoải mái vô cùng, thậm chí cơn đau chân cũng giảm bớt.
Cậu còn định chạy mấy vòng với LaDa để ăn mừng, nhưng chưa kịp đứng lên thì đã thấy chóng mặt.
Xong đời rồi, chắc chắn là trúng độc.
Trước khi “chết” vì trúng độc, hắn cố lê thân tàn đến tủ lạnh, lấy một chai sữa bò uống cạn, rồi mới bò về sofa.
Mơ mơ màng màng, hắn rủa thầm trong bụng:
“Cái đồ chó Bùi Thịnh, một chữ của anh cũng không thể tin!!”
---
Bùi Thịnh ra khỏi phòng lúc 5 giờ chiều.
Ánh hoàng hôn nhuộm căn phòng thành một màu ấm áp.
Cố Lâm ngủ say trên sofa, cả người cuộn trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt hồng hào, mái tóc mềm rủ bên tai, trông ngoan ngoãn đến lạ.
Bùi Thịnh liếc nhìn thời gian, rồi nhìn vệt nước miếng ở khóe miệng cậu.
Giờ cơm tối rồi, sao còn ngủ?
LaDa dường như hiểu suy nghĩ của chủ nhân, liền nhảy thẳng lên sofa.
Cố Lâm đang ngủ ngon bỗng bị đè đến mức muốn nghẹt thở.
Cậu ngái ngủ mở mắt, lập tức thấy gương mặt điển trai lạnh lùng của Bùi Thịnh ở rất gần.
Gần đến mức có thể ngửi được hương nước giặt từ áo hắn.
Cậu vô thức dời mắt xuống từ sống mũi cao thẳng đến đôi môi—
Bùi Thịnh có đôi môi mỏng, lại mang sắc hồng nhàn nhạt, trông rất muốn cắn một cái.
Cố Lâm bỗng thấy nóng ran, đặc biệt là ở cổ.
Cậu hoài nghi mình đang mơ xuân, nhất là khi thấy yết hầu của Bùi Thịnh khẽ động, hắn càng dao động—
“ Mình nên né tránh hay chủ động phản công đây?”
Khi cậu còn đang tính toán phản công thì Bùi Thịnh thản nhiên nói:
“ Cậu chảy nước miếng lên chăn rồi.”
Ngay sau đó, một cái đầu chó to chụp xuống, dùng lưỡi liếm đầy mặt hắn.
Cố Lâm chết lặng.
Cậu nhìn Bùi Thịnh, nghẹn lời:
“Anh muốn nói gì à?”
Bùi Thịnh thản nhiên hỏi:
“Buổi tối ăn gì?”
Cố Lâm phẫn nộ:
“Gió Tây Bắc!!”
Bùi Thịnh: “…”
Thấy hắn bị đùa giỡn, Cố Lâm hừ một tiếng đầy đắc ý.
Nhưng nghĩ đến chuyện Tô Khánh bị bắt, cậu cảm thấy đây là một ngày đáng để ăn mừng, liền hào phóng nói:
“ En mời anh ăn lẩu!”
Bùi Thịnh vừa lòng, đúng lúc điện thoại có tin nhắn.
Trịnh Vi: “Tối nay ăn gì? Tôi định ăn giống cậu.”
Bùi Thịnh: “Không ăn mì gói.”
Trịnh Vi: “Hả? Cao thủ mì gói mà không ăn mì gói thì ăn gì?”
Bùi Thịnh: “Lẩu, có người mời.”
Bình luận nổ tung:
“Ai? Ở đâu???”