Edit: Channy
Cố Lâm thật sự phải ra công trường kiếm sống.
Cậu đạp chiếc xe cũ của mình, tìm đến mấy công trường, nhưng hễ thấy cậu trắng trẻo thư sinh là người ta lại xua tay đuổi đi. Cố Lâm không ngờ khuôn mặt ưa nhìn này lại khiến cậu không có chỗ sống ở công trường.
Đến công trường thứ tư, cậu nhìn tấm bảng dự án thì thấy ghi là “Tập đoàn Trình Thị - Cao ốc văn phòng”.
Công trường này trông như mới khởi công, trước cổng có không ít công nhân đang chờ việc.
Cố Lâm lách qua đám người, hỏi một bác trung niên:
Bác ơi, ở đây có tuyển người không ạ?
Tuyển chứ! – Giọng bác nặng trĩu âm sắc quê nhà, nghe thân thiện vô cùng.
Cố Lâm thở phào, lần này chắc không bị đuổi nữa.
Bác trung niên thấy cậu còn trẻ, tò mò hỏi:
Cháu không đi học à? Sao lại ra đây làm gì?
Cháu đi làm kiếm tiền ạ! – Cố Lâm cười tít mắt.
Mới tí tuổi đầu, lo học hành tử tế đi chứ! Bố mẹ cháu không lo cho à?
“Bố mẹ cháu mất cả rồi. Cháu cũng tốt nghiệp rồi mà tìm mãi không ra việc làm.”
Bác trung niên nghe vậy thì ánh mắt trìu mến hẳn:
“Tội nghiệp thật đấy. Nhìn cháu trắng trẻo sạch sẽ thế này thì làm được gì chứ?”
“Ui trời, cháu làm gì mà chẳng được! Xây gạch, uốn thép, sơn tường, lát gạch men, lắp điện... việc nào cháu cũng biết hết á!”
Hồi trước, vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, Cố Lâm làm công trường tận năm sáu năm, chuyện gì cũng từng làm qua.
Việc nặng thì vất vả thật, có hôm về đến nhà là đau ê ẩm cả người, đổ gục xuống ngủ luôn. Nhưng bù lại, lương cũng không thấp. Cậu từng nghĩ làm vài năm dành dụm thì có thể mua được căn nhà nhỏ, tiếc là mẹ cậu không qua khỏi, còn cậu thì bây giờ lưu lạc đến đây.
Mấy bác công nhân bên cạnh nghe xong cũng gật gù:
“Giỏi ghê ha!”
Cố Lâm nhếch môi cười: Chứ sao!
Đến lúc vào phỏng vấn, có một người đàn ông trông như bảo vệ bước ra nói:"Mọi người vào đi!"
Cố Lâm đi theo bác trung niên vào trong. Nghe mấy bác công nhân nói chuyện, cậu lờ mờ đoán ra công trường này trả lương khá cao, nhưng chưa biết cần bao nhiêu người.
Lương cao là tốt, vậy mới nuôi nổi Bùi Thịnh chứ!
Vừa nghĩ thế xong, Cố Lâm bỗng thấy một nhóm người mặc vest đi tới. Họ đều đội nón bảo hộ, nhưng cậu vừa liếc mắt đã nhận ra ngay kẻ đi đầu chính là tên đáng khinh hôm trước trong bệnh viện.
Đúng là xui xẻo hết chỗ nói!
Đối phương cũng nhìn thấy cậu, thoáng ngạc nhiên, sau đó là một ánh mắt khinh thường đúng chuẩn.
Cố Lâm biết ngay người này lại muốn gây sự với mình rồi.
Cậu nhớ lại tấm bảng ghi Tập đoàn Trình Thị, lập tức hiểu ra đây là dự án của Trình Chi Thanh.
Bảo sao lại đụng phải cái tên đáng khinh này.
Cậu chỉ muốn chuồn đi, nhưng bác trung niên bên cạnh lại nhờ cậu:
“Chú không biết chữ, tí nữa nhờ cháu xem giúp điền thông tin hộ nhé!”
Cố Lâm liếc mắt thấy tên đáng khinh kia đã bị vây lấy, có vẻ không định bám theo mình ngay, thế là gật đầu ngay:"Không thành vấn đề!"
---
Ở bên kia, Tô Khánh quay đầu lại nhìn Cố Lâm, hỏi Sở Giám đốc đang báo cáo tiến độ dự án:
“Cậu biết người kia là ai không?”
“Ai cơ, Tô tổng?”
"Cái tên mặc áo trắng ấy, nó tên Cố Lâm". – Tô Khánh híp mắt đánh giá, dáng người đúng chuẩn nam yêu tinh. Hắn cười lạnh –"Nó có quan hệ không bình thường với Bùi Thịnh đấy!"
Vừa nghe đến Bùi Thịnh, đám người xung quanh lập tức hiểu ý.
Trước đây, Bùi Thịnh là đối thủ mạnh nhất của ông chủ họ, nhưng giờ phá sản rồi. Mà "người tình" của Bùi Thịnh lại mò đến công trường của Trình Thị?
Không cần nói cũng biết chuyện này thú vị thế nào.
Sở Giám đốc nhận ra ý của Tô Khánh, lập tức liếc mắt với trợ lý. Tên trợ lý liền rời đi.
Tô Khánh cười nhạt:
“Tiến độ công việc ổn chứ? Có gì cần chỉ đạo thêm không?”
Sở Giám đốc lập tức hiểu ý:
"Công trường đang tuyển công nhân, Tô tổng có muốn đích thân "chỉ đạo" không ạ?"
"Đi xem chứ!"– Tô Khánh nhếch mép.
Hắn muốn tận mắt thấy Cố Lâm chật vật ra sao!
---
Cố Lâm đang lúi húi giúp bác trung niên điền thông tin thì bỗng cảm thấy không khí xung quanh yên lặng lạ thường.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy Tô Khánh đang nhìn chằm chằm mình.
Tên kia nhếch môi, hất tay bảo mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hắn cười khinh bỉ:
"Tưởng cậu xuất viện xong sẽ tới cầu xin tôi. Không ngờ còn có chiêu "lạt mềm buộc chặt" này đấy!"
Cố Lâm nhíu mày:
“Đại ca, tôi chỉ đến tìm việc thôi!”
"Ha! Cậu đúng là có tài quyến rũ, khó trách Bùi Thịnh bao nuôi cậu. Nếu giờ cậu quỳ xuống hầu hạ tôi, có khi tôi cũng cân nhắc "bao nuôi" cậu đấy!"
Cố Lâm: …
Tên này chắc đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo nhiều quá rồi?!
Cậu cắt ngang hắn:
“Khoan đã!”
Tô Khánh khinh miệt:
“Cậu lại định giở trò gì?”
Cố Lâm nghiêm túc nói:
"Tôi muốn đi vệ sinh!"
Tô Khánh: ???
Cố Lâm không đợi hắn phản ứng, quay lưng định chạy. Nhưng Tô Khánh đã phòng bị, định giữ cậu lại.
Cố Lâm lập tức thụi một cú đấm thật mạnh vào mặt hắn!
Tô Khánh bị đấm ngã lăn ra sau, máu mũi chảy ròng ròng.
Cố Lâm chửi:
“Đồ ngu!”
Rồi kéo cửa chạy bán sống bán chết!
Hắn phía sau điên cuồng hét:
“BẮT NÓ LẠI CHO TÔI!!”
Cố Lâm chạy vội, leo rào thoát ra ngoài, còn kịp dựng ngón giữa với Tô Khánh!
Nhưng đen đủi là... cậu rớt xuống một cái hố.
...Đm ai xây cái hố trái quy định vậy trời?!
Cố Lâm lồm cồm bò dậy, nhìn tay mình đầy máu. Cậu lấy điện thoại ra, phát hiện…
Vẫn đang ghi âm!
Cậu lập tức nghe lại, yên tâm khi có đủ bằng chứng Tô Khánh quấy rối.
Bây giờ chỉ còn một vấn đề…
Bùi Thịnh đã chặn cậu!
Cậu ấm ức nhìn màn hình WeChat, đúng lúc này lại thấy tin nhắn đến:
Phi: “Trưa nay có về không?”
Cố Lâm lập tức sáng mắt:
“Bùi Thịnh, cứu mạng!!”
Bùi Thịnh lúc này đang đứng trước tủ lạnh, nhìn đống đồ ăn bên trong mà băn khoăn không biết trưa nay Cố Lâm sẽ nấu gì. Khi thấy tin nhắn từ Cố Lâm gửi đến, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh của hắn lại hiện lên chút sốt ruột.
Phi: Địa chỉ.
Bên kia rất nhanh gửi địa chỉ đến. Bùi Thịnh lập tức cầm chìa khóa xe điện, phóng nhanh đến đó.
Đến nơi, hắn nhìn thấy Cố Lâm đang ngồi trước cửa kính của một tiệm McDonald's, cúi đầu như con gà rù, trên mặt còn có vết bầm.
Cậu đi Myanmar tìm việc làm rồi bị người ta đánh hội đồng à?
Bùi Thịnh tiến đến trước cửa sổ kính, gõ nhẹ lên đó. Cố Lâm nghe tiếng động, ngước mắt lên nhìn hắn qua lớp kính trong suốt, khóe môi nhanh chóng nhếch lên thành nụ cười.
Cậu ta vung tay ra hiệu lia lịa, nhưng Bùi Thịnh không nghe được gì, chỉ thấy biểu cảm phấn khởi cùng đôi môi mấp máy, còn có cả vết thương trên lòng bàn tay.
Bùi Thịnh ra hiệu: “Ra đây.”
Thấy khẩu hình của hắn, Cố Lâm mới sực nhớ ra lớp kính này cách âm, vội vàng tập tễnh chạy ra khỏi quán.
“Bùi Thịnh! Vừa nãy suýt nữa là em tiêu đời rồi đó!” Cố Lâm chu môi than vãn.
Bùi Thịnh cảm nhận rõ ràng mức độ nguy hiểm của công trường, không nói không rằng kéo cậu chặn một chiếc taxi, đẩy lên xe.
“Đi đâu vậy? Xe điện của anh bỏ luôn à?” Cố Lâm ngơ ngác.
“Bị thương thế này thì phải đi bệnh viện.” Bùi Thịnh vừa nói vừa nhanh chóng nhắn tin trên điện thoại.
“Ơ, em có bị gì nghiêm trọng đâu?”
Bùi Thịnh thản nhiên đáp: “Câu lạc bộ SM.”
“Hả?! Anh còn biết cả cái đó á?” Cố Lâm há hốc mồm, “Anh lén lút học cái gì sau lưng em đấy?”
“Tối qua vô tình thấy trong lịch sử trình duyệt của cậu.”
Cố Lâm nghẹn họng, lẳng lặng rút điện thoại ra xóa lịch sử duyệt web.
Tài xế không nhịn được cười khẽ, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Cố Lâm liền vội vàng ho nhẹ, giả vờ nghiêm túc.
Cuối cùng, Cố Lâm vẫn bị kéo vào bệnh viện. May mắn là mắt cá chân chỉ bị sưng, những chỗ khác chỉ có vài vết thương nhỏ, trên mặt thì dán băng cá nhân, tay quấn băng gạc.
Nhìn mình trong gương, Cố Lâm chụp một tấm selfie rồi đăng lên mạng xã hội.
“Chiến tích rách nát thế này, tuyệt vời!”
Tưởng không ai quan tâm, ai dè có người vào bình luận ngay.
[A - căn cứ bí mật]: Ông anh chơi ngày càng hổ báo ha~
Cố Lâm tức giận xóa ngay người bạn này.
Bài đăng trong sáng của tôi, không thể để loại người lòng dạ đen tối làm bẩn được!
Bùi Thịnh thanh toán tiền viện phí, còn mua cả xe lăn rồi đẩy cậu về nhà.
Suốt quãng đường, hắn chẳng nói gì, chỉ chăm chú nhìn điện thoại, mày nhíu chặt, trông như đang lo lắng chuyện cơm nước.
Cố Lâm áy náy nhìn hắn: “Bùi Thịnh, em đi khám có tốn nhiều tiền lắm không? Để em chuyển lại cho anh. Lần sau em hứa sẽ không gây chuyện nữa.”
Bùi Thịnh như sực tỉnh, quay sang nhìn cậu: “Trưa nay ăn hamburger không? KFC hay McDonald's?”
Cố Lâm: ... Cái ông thần này, hắn là đang muốn ăn hamburger đúng không?
Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Wallace!”
("Wallace" cũng là một chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh ở Trung Quốc, tương tự KFC hoặc McDonald's.)