Chiều muộn, cánh cổng căn cứ phía Tây bật mở giữa tiếng còi báo động vang vọng. Bụi đất bay mịt mù theo từng bước chân rảo nhanh, chiếc áo khoác quân đội rách toạc phần vai, dính đầy máu khô và bùn đất. Gương mặt người đàn ông tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, ẩn nhẫn một nỗi giằng xé dữ dội.
Phó Chi Huy trở về.
Toàn thân anh nhuốm mùi tanh nồng, mệt mỏi và tang thương. Nhưng ánh mắt lại sáng rực khi trông thấy y tá chạy vội về hướng khu quân y. Anh lập tức túm lấy một người, giọng khản đặc:
“Em gái tôi… Tĩnh Tuyền… cô ấy đâu rồi?!”
Khi nhận được tin cô đã tỉnh, an toàn trong phòng chăm sóc đặc biệt, người từng dẫn dắt hàng đội trưởng đội đặc nhiệm ấy bất ngờ ngồi phệt xuống đất. Cả thân người anh run rẩy. Hai tay siết chặt lại, rồi đột ngột đấm mạnh xuống nền bê tông lạnh ngắt.
“May… thật may…” – anh lặp đi lặp lại, như đang cố xoa dịu chính mình.
Những người xung quanh chưa từng thấy vị đội trưởng lạnh lùng, quyết đoán ấy rơi nước mắt. Nhưng giờ phút này đây, khi biết Tĩnh Tuyền còn sống, tất cả kiên cường trên gương mặt anh đều sụp đổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT