Trong căn biệt thự hiện đại nằm ở ngoại ô thành phố, ánh đèn ấm áp không thể xua đi không khí lạnh lẽo đang bao trùm tầng hai. Tại phòng khách, tiếng bàn phím lạch cạch vang lên xen lẫn tiếng nhạc nền piano du dương. Giang Húc Đông ngồi thu mình trên chiếc ghế lười, laptop đặt trên đùi, đôi tai nghe chống ồn gần như tách biệt cậu khỏi thế giới.
Cửa phòng bật mở.
“Lại không xuống ăn tối?” — Giọng Giang Chí Hạ vang lên từ phía sau, không gắt gỏng, nhưng đủ để khiến không khí đông cứng thêm một tầng.
Giang Húc Đông không trả lời. Cậu tháo tai nghe ra, nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Giang Chí Hạ bước vào, tay cầm một tô mì nóng. Anh đặt xuống bàn trà cạnh ghế lười, hơi nước bốc lên mờ nhẹ kính mắt của Húc Đông.
“Ăn chút gì đi. Hôm nay cũng lại không ăn trưa.”
Giang Húc Đông thoáng liếc tô mì, rồi quay đi. “Anh để đó đi.”
Giang Chí Hạ ngồi xuống bên cạnh, giọng dịu lại. “Húc Đông, em không thể cứ sống như thế này mãi. Không ai có thể đọc được suy nghĩ của em nếu em không nói.”
“…Em không cần ai đọc.” — Giọng cậu bé khàn nhẹ, pha chút mệt mỏi. “Chỉ cần họ đừng giả vờ quan tâm.”
Giang Chí Hạ thở dài, nhưng không trách móc. Anh vươn tay xoa đầu em trai, nhưng Húc Đông né tránh. Cái chạm hụt đó như một dấu chấm than cho khoảng cách ngày càng xa giữa hai người.
Anh lặng lẽ đứng dậy, nhưng trước khi đi, anh để lại một câu:
“Em nghĩ ai cũng giả vờ. Có người sẽ thật lòng, chỉ là em chưa để họ bước vào đủ gần thôi.”
Giang Chí Hạ rời khỏi phòng, để lại Húc Đông ngồi lại trong ánh đèn vàng vỡ vụn. Cậu ngồi im lặng thật lâu. Cho đến khi ngón tay bất giác rê chuột, mở lại đoạn clip trích từ camera trường — nơi cậu từng vô tình thấy một cô gái kéo một nữ sinh ra khỏi rắc rối.
Góc quay mờ. Nhưng dáng người ấy, giọng nói nhỏ nhẹ mà kiên quyết ấy… là cô gái mà hôm đó cậu tình cờ gặp trong phòng thiết bị bỏ trống.
Tĩnh Tuyền.
Mắt Giang Húc Đông thoáng dao động. Trong một giây rất ngắn, và chỉ một mình cậu biết — lòng cậu, khẽ rung lên.
———
Căn nhà nhỏ hai tầng lặng lẽ nép bên con phố vắng, tầng trệt là tiệm bánh “Tiệm Gió Nhẹ” với ánh đèn dịu dàng vẫn còn sáng, hắt ra mùi thơm của bơ và vani. Tĩnh Tuyền bước vào, bỏ giày ngay ngắn, rồi nhìn xuống dưới tầng – thấy bóng dáng quen thuộc đang lau quầy bánh.
“Ba, hôm nay bán hết rồi hả?” – cô hỏi, giọng nhẹ như thường.
Người đàn ông trung niên quay lại, ánh mắt mỏi mệt nhưng đầy dịu dàng. “ Về rồi à. Có mấy bé học sinh ghé mua lúc xế chiều. Còn chừa phần cho con đó, ở lò nướng nhỏ.”
Tĩnh Tuyền bước xuống bậc thang, cười nhè nhẹ. “Cảm ơn ba. Nhưng con đã sang ăn ké cơm nhà mẹ Mộng rồi ạ.”
“Vẫn chê cơm ba nấu đúng không? Lên tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi con, đừng thức khuya nữa.” — Ông vỗ nhẹ vai cô, ánh mắt tuy không nói ra nhưng đầy quan tâm.
Tĩnh Tuyền chỉ gật đầu. Hai cha con không nói nhiều, nhưng sự ấm áp len vào từng cử chỉ nhỏ.
Cô trở lại phòng, khóa cửa nhẹ tay. Ngoài cửa sổ, tuyết đã lất phất bay.
Tĩnh Tuyền lấy chiếc đồng hồ từ ngăn kéo, nhấn một điểm nhỏ trên mặt kính. Giao diện hệ thống mở ra, ánh sáng xanh dịu lan tỏa trong không gian tối.
[ Đang kết nối hệ thống…]
[Người dùng: Tĩnh Tuyền. Truy cập thành công.]
Cô nhìn chằm chằm vào một dòng chữ đỏ vừa hiện ra:
[Nút giao định mệnh: 19 ngày nữa – Vị trí nguy hiểm: khu dãy lớp học bỏ hoang trong trường ]
Tĩnh Tuyền hít một hơi thật sâu. Dù chỉ là người chơi thay thế, dù biết trước mọi chuyện, cảm giác gấp gáp và bất lực của nhân vật vẫn như từng mũi kim nhỏ ghim vào da thịt.
Tay cô nắm lại thành nắm đấm. Dù ngoài cửa, tiếng ba cô vẫn đang lục đục rửa đồ, dù nơi này yên bình hơn bất cứ đâu… cô biết, sóng ngầm đã bắt đầu chuyển động.