[Máu mũi cô bỗng dưng chảy ra kìa .]
Gì vậy?
Đột nhiên, vô vàn những câu nói lạ lùng bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi giật mình, sững người.
Bàn tay đang cầm tách trà bắt đầu run nhẹ.
[Louise nghĩ rằng, cứ đà này, Alyssa Pennon sẽ chết vì căn bệnh mãn tính thôi.]
Lời nhận xét bất ngờ khiến mắt khiến cô tròn mắt ngạc nhiên.
Thật nực cười.
Cô ta nói gì vậy? Cứ đà này mình sẽ chết sao?
"Chờ đã..."
Không, cô ấy không nói vậy.
Tôi lắc đầu thật mạnh.
"Phu nhân? Người sao vậy?"
Giọng nói của Louise chợt lóe lên trong đầu tôi.
Tiếng chuông đó không hề biến mất mà cứ vang vọng liên hồi không ngừng trong đầu tôi, giống như vết mực không thể xóa nhòa.
Phải chăng là do những ngày qua tôi đã suy nghĩ quá nhiều sao?
Hay hiện tượng này xảy ra vì tôi cứ luôn cho rằng đây là thế giới trong cuốn tiểu thuyết?
Nếu không phải vậy, thì hẳn là có điều gì đang trỗi dậy trong tâm thức tôi? Rốt cuộc nó là cái gì vậy?
Khi tôi nhíu mày tập trung suy nghĩ, thì đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Những ý nghĩ ban đầu đã tan biến không dấu vết như làn khói.
Quả nhiên là mình nhìn nhầm mà.
Ngay khi tôi nghĩ vậy, một câu nói khác lại hiện lên trong tâm trí tôi như thể có ai đó đang gõ từng chữ một.
[Trước khi nữ công tước qua đời, nàng ta phải báo cáo lại với hoàng đế.]
Một câu khác nữa xuất hiện, cứ như được gõ từng chữ một rồi nhét vào đầu tôi vậy.
[Vì nhiệm vụ của Louise, gián điệp của hoàng đế, chính là theo dõi và báo cáo mọi hành động của Nữ công tước Pennon.]
...Hóa ra mình không hề nhìn nhầm
Rõ ràng, những câu nói lạ lùng đó bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi.
Những câu nói đó cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, như thể đang giải thích về tình huống hiện tại.
Tôi không hề chủ động nghĩ về điều đó, nhưng những câu chữ cứ tự động xuất hiện trong đầu tôi.
[Louise lại một lần nữa khẳng định Alyssa không phù hợp với vị trí Nữ công tước Pennon.]
Cứ thế, những câu chữ kỳ lạ lại xuất hiện.
Tôi bắt đầu hoang mang tự hỏi: Mình bị điên rồi sao?
Tại sao mình lại tưởng tượng ra những thứ này chứ?
Những câu nói trong đầu tôi cứ như một cuốn tiểu thuyết, miêu tả mọi thứ một cách chi tiết và chân thực.
Tiểu thuyết?
Không thể nào!
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Có lẽ đây chính là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết.
Tiểu thuyết được cấu thành từ những câu chữ.
Vậy những câu chữ đang hiện hữu trong tâm trí tôi có phải đang miêu tả hiện thực bằng ngôn ngữ của cuốn tiểu thuyết không?
Chờ đã, vậy có nghĩa là Louise bên ngoài tỏ ra tử tế nhưng bên trong cô ta lại không như vậy sao?
Bảo sao cô ta luôn đối xử với mình hời hợt.
Nhưng vấn đề không chỉ dừng lại ở việc cô ta làm nhục Alyssa.
Liệu suy đoán của tôi có đúng không?
Tôi đã cố tình hỏi Louise để xác nhận điều đó.
"Louise này...", tôi bắt đầu câu chuyện.
"Vâng, phu nhân?"
"Louise, cô có nghĩ rằng ta không phù hợp để trở thành Nữ công tước Pennon không?"
Câu hỏi của tôi khiến Louise tròn mắt ngạc nhiên.
"Phu nhân nói gì vậy?"
"Ta tưởng cô sẽ nghĩ như vậy chứ."
Louise giật mình và vội vã xua tay.
"Không, không đời nào tôi lại nghĩ người vậy ạ!"
"Thật sao? Nếu không phải thì thôi."
"Phu nhân. Người không sao đó chứ?
Louise đặt tay lên trán tôi quan tâm một cách thái quá, như thể muốn hỏi xem tôi có bị ốm không.
Thấy tôi bật cười, cô ta liền rút tay lại.
Có vẻ như chỉ cần nhìn phản ứng quá khích của cô ta là tôi đã hiểu ý rồi.
"Tôi cảm thấy người có vẻ không được khỏe nên mới hỏi người thôi ạ".
Chưa bao giờ tôi thấy Louise lo lắng như vậy.
"Dù đã sống ở đây hơn một năm rồi nhưng vẫn còn nhiều thứ mà ta chưa nắm rõ lắm."
"Nhưng phu nhân đã rất cố gắng rồi, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Câu trả lời của cô ta cho thấy cô ta đồng ý với ý kiến trước đó của tôi.
Tôi nhún vai tỏ vẻ không biết gì.
Bây giờ nhìn lại, chiếc tách trà này thật đẹp. Lần sau tôi sẽ thử uống nhiều loại trà khác xem sao.
Những suy nghĩ vụn vặt cứ tự nhiên chiếm lấy tâm trí tôi.
Đúng lúc đó,
[Louise giật mình. Bởi vì những gì Alyssa nói giống như cô ấy đọc được suy nghĩ của Louise vậy.]
Tôi đã hoàn toàn tin vào điều đó.
Hóa ra suốt thời gian qua, tôi đã vô tình đọc được một phần nội dung bên ngoài thế giới của cuốn tiểu thuyết.
Những câu nói tôi đọc được trong đầu lúc nãy là sự thật.
Tôi chờ đợi những câu chữ tiếp theo sẽ xuất hiện.
Nhưng trong đầu tôi lại không hiện thêm thứ gì nữa.
Tôi tò mò không biết những câu chữ tiếp theo sẽ xuất hiện là gì, điều đó khiến cơ thể tôi lo lắng một cách khó hiểu. Tôi không biết làm thế nào để những câu văn đó xuất hiện nên đành bó tay.
Việc đọc được những câu văn bên trong một cuốn tiểu thuyết thật là kỳ lạ.
Tại sao tôi lại có khả năng này? Có phải vì tôi không phải là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này không?
Chắc chắn là những câu văn đó được cố ý cho tôi thấy.
Rồi những câu văn này sẽ tạo ra một câu chuyện mới, khác hẳn với câu chuyện tôi đang đọc phải không?
Có quá nhiều điều tôi không hiểu.
Tôi tự nhủ:
'Nếu mình có thể đọc được suy nghĩ của mọi người bằng khả năng này, thì nó sẽ là một năng lực đáng sợ.'
'Nhưng nếu mình chỉ đọc được những câu văn vô nghĩa, thì điều đó chỉ khiến mình cảm thấy chóng mặt mà thôi.'
'Tiếc ghê, giá mà mình có thể kiểm soát được những câu văn đó thì tốt biết mấy.'
Tuy nhiên, câu chuyện này dường như được kể theo ngôi thứ ba từ góc nhìn của một tác giả toàn năng, vậy nên nếu những câu văn đó xuất hiện thì sẽ rất hữu ích.
Tôi không thể tin được điều này lại có thể xảy ra. Tất nhiên là việc muôn người xuyên sách thì cũng khó lòng nào mà tin nổi.
'Quả nhiên, mình không phải là người của thế giới này.'
‘Mọi thứ ở đây đối với mình chỉ là một câu chuyện mà thôi.’
Cho dù vì một vài lý do gì đó mà cốt truyện thay đổi thì trên thực tế, nó vẫn chỉ là nội dung của một cuốn tiểu thuyết.
Vậy thì họ đâu cần phải cho tôi siêu năng lực làm gì chứ, đưa tôi quay trở về thế giới hiện thực là được rồi mà.
Nếu mọi chuyện cứ theo chiều hướng này, Alyssa sẽ phá hỏng nguyên tác mất.
….Không, nghĩ lại thì. Nếu có quay trở về, thì tôi cũng sẽ chết mà thôi.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cơ thể tôi ở sông Hàn nữa. Tôi thậm chí còn không nhớ mình đã trồi lên khỏi mặt nước như thế nào.
Tất cả những gì tôi nhớ là dòng nước lạnh giá, lúc đó tôi cố gắng nín thở, đó là một trải nghiệm cận kề cái chết.
"Phu nhân?" Giọng nói của Louise kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ đó.
"À, ta không sao, ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi một lát." Tôi ra hiệu bảo cô ta đi.
Louise không thể kìm chế được biểu cảm của mình và trông cô ta có vẻ lo lắng. Cô ta dường như lo lắng không biết tôi đang nghĩ gì.
Louise là một trong ba gián điệp do hoàng đế cài cắm.
Điều đó nghe có vẻ hợp lý, và nó không thực sự gây ngạc nhiên.
Thậm chí, nó còn giống như một sự tiết lộ không hề bất ngờ.
Cũng chẳng có gì lạ khi mọi người đều nghi ngờ cô ta ngoại trừ Alyssa, người đã luôn tin tưởng y.
'Hoàng đế đang cố gắng khống chế công tước.'
Đó là lý do tại sao cô ta lại quan tâm đến Rashid hơn tôi.
Điều đó có thể hiểu được khi hoàng đế trực tiếp can dự vào cuộc hôn nhân để kìm hãm Rashid.
‘Có lẽ ngài ấy sẽ nghĩ mình cũng là người của hoàng đế.’
Điều đó lại làm tôi nhớ đến thái độ thù địch và cảnh giác của y đối với tôi.
Xét ở góc nhìn của ngài ấy thì điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Tôi không hề thấy tên của Louise khi đọc cuốn tiểu thuyết.
Có lẽ là vì cô ta chỉ là một nữ hầu, hoặc là sau khi Alyssa chết thì cô đã rời khỏi dinh thự.
Tôi không biết phải đối phó với cô ta ra sao.
Giờ tôi đã biết được con người thật cô ta, tôi có thể sa thải y không? Liệu có thể không?
Tôi phải đá Louise ra khỏi phòng trước đã.
Quá nhiều chuyện đột ngột xảy ra khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Tôi cần chút thời gian để bình tĩnh và suy ngẫm.
“Louise, ta muốn nghỉ ngơi. Ta muốn ở một mình.”
“Nhưng, phu nhân…”
“Mau ra ngoài đi…”
Tôi nghiêm nghị ra lệnh cho Louise.
Cô ta nhìn tôi một lúc, cúi đầu, rồi lặng lẽ rời đi.
Đêm đó.
Quay trở về phòng, Louise cắn móng tay. Đó là thói quen mỗi khi cô ta hoảng loạn.
Những gì Alyssa Pennon đã nói trong ngày khiến cô ta lo lắng.
Tất nhiên, việc Alyssa lo lắng về việc mình không đủ tư cách làm nữ công tước là điều bình thường. Trên thực tế, cô ấy đã nói như vậy nhiều lần rồi. Dù thời điểm những suy nghĩ của cô ấy và lời nói của Alyssa trùng khớp với nhau, nhưng điều đó cũng chẳng có gì lạ.
“Nhưng…”
Cô ta cảm thấy bất an.
Sau sự việc đó, Alyssa cư xử rất lạ. Lời nói và hành động của cô ấy khác hẳn so với bình thường, cứ như thể cơn sốt đã làm choáng váng đầu óc cô ấy.
Nếu đó là hậu quả của cơn sốt và cô ấy sắp chết thì sao?
Sự lo lắng len lỏi vào trái tim Louise.
Nếu Alyssa chết, vị trí nữ công tước sẽ trở nên trống rỗng.
Lúc đó, kế hoạch của cô ta muốn lợi dụng Alyssa để leo lên hàng ngũ quý tộc sẽ đổ sông đổ bể.
Để mọi việc trở nên dễ dàng, nữ công tước kế tiếp nên ngốc nghếch như Alyssa trước đây. Vậy giờ cô ta nên làm gì đây?
Thật tuyệt nếu như công tước để ý đến Louise.
Louise luôn ao ước điều đó. Ngay cả việc trở thành tình nhân của ngài ấy cô cũng sẵn lòng.
Trong khi đó, nữ công tước chưa bao giờ dám mơ đến điều đó.
Không có gì mà Louise không làm tốt hơn Alyssa, tuy nhiên, xuất thân của họ lại khác nhau một trời một vực.
Louise là con gái ngoài giá thú của một nam tước nhỏ. Cô là con của một người hầu gái, và vị nam tước không thừa nhận cô là huyết thống của mình.
Cô ta đã chán ngán cuộc sống ở quê nhà.
Cô ta ghét mẹ mình, người luôn đắm chìm trong sự thương hại, ghét vị nam tước tàn nhẫn và độc ác, và ghét cả vùng quê tù túng đó.
Vì vậy, Louise đã một mình đến thành phố.
Thủ đô thật tráng lệ nhưng không có chỗ cho cô ta.
Cuối cùng, cô ta phải tìm việc để kiếm sống.
Làm hầu gái trong cung là điều tốt nhất mà một người phụ nữ có thể làm.
Louise đã làm việc không ngừng nghỉ và dần leo lên các nấc thang.
Ban đầu, cô chỉ làm những việc vặt vãnh, nhưng sau đó, cô được giao nhiệm vụ chăm sóc các nữ hầu cấp cao hơn. Đó là một vị trí khá tốt vì những quý phu nhân quyền lực có thể nhìn thấy cô.
Các quý phu nhân đều có ấn tượng tốt về Louise, một cô gái nhanh nhẹn, thông minh.
Hoàng hậu đã giới thiệu Louise khi hoàng đế tìm người để gả vào gia đình Pennon.
Lúc đầu, Louise chỉ nghe thấy tên mình qua những người hầu gái khác.
"Giá mà mình có thể giống như Alyssa Pennon."
Louise muốn thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt hiện tại. Để làm được điều đó, cô cần đến Alyssa. Cô cần được nhiều quý tộc biết đến hơn, và nhận được lời khen ngợi từ hoàng đế vì những nỗ lực của mình.
"Những thứ này là chưa đủ."
Louise kéo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ giấu giữa khung giường và nệm, rồi cẩn thận mở ra. Những viên ngọc quý giấu bên trong tỏa sáng rực rỡ. Tất cả đều lấy từ hộp trang sức của nữ công tước.
Một nụ cười nở trên môi Louise. Cô cảm thấy khá hơn sau khi nhìn thấy những viên ngọc lấp lánh. Đó không phải là vấn đề lớn đối với nữ công tước, nhưng nó đủ giá trị đối với một người hầu gái.
Alyssa thậm chí còn không quan tâm đến những viên ngọc nhỏ bé đó.
Dù sao thì, Alyssa luôn đeo những phụ kiện do cô ta chọn, vì vậy cô ấy sẽ không biết mình có hay không có thứ gì. Nếu chỉ một vài món bị mất thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Đối phó với người phụ nữ đần độn, hèn mọn thì không có gì là khó. Cô ấy là một người phụ nữ đột nhiên có được vị trí hiện tại và chưa thể chấp nhận ngay được. Công việc quá ít ỏi khiến cô ấy bối rối, nhưng chỉ cần nịnh nọt một chút thì cô ấy lại ngoan ngoãn nghe lời. Thật dễ dàng để dỗ dành và an ủi một người phụ nữ không thể thích nghi với vị trí mới của mình.
'Đúng vậy, có thể cô áta trở nên quá nhạy cảm trong một thời gian vì sự việc đó mà thôi.'
Bản thân bị ngã xuống sông, bị sốt, thậm chí còn chảy máu mũi trước mặt công tước. Có lẽ cô ấy sẽ hành động hơi khác một chút vì lúc đó bản thân không còn tỉnh táo.
Khi bình tĩnh lại, cô ấy sẽ trở lại là Alyssa mà Lousie biết mà thôi. Con người không dễ thay đổi như vậy.
Rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Alyssa sẽ quay lại những ngày yên bình khi Lousie điều khiển cô ấy như một con rối thôi.
Tuy nhiên, thật không may là điều đó lại không xảy ra.