Nghe Mộc Cẩm nói, Mạc Chước cẩn thận quan sát thần sắc của đối phương.
Thấy ánh mắt y bình thản không chút gợn sóng, liền tin đến tám phần.
Nghĩ đến dáng vẻ nhí nhố của người này, Mạc Chước càng thêm khẳng định chắc chắn y là do ham chơi mà lạc đường mới chạy đến chỗ mình.
Không ngờ Sùng Minh chân nhân đức cao vọng trọng, lại dạy ra một đệ tử bất cẩn như vậy.
Phải biết rằng trong cung này, nếu tùy tiện đi lung tung, vô tình chạm đến chỗ không nên đến hoặc làm phật ý ai đó, chắc chắn sẽ gây ra chuyện lớn.
Nghĩ đến địa vị của quốc sư đại nhân ở Tây Lăng, cùng với việc người này cũng không có gì bất lợi với mình, Mạc Chước liền chỉ đường cho Mộc Cẩm.
Nhưng không ngờ sau khi chỉ xong đường, đối phương lại không lập tức rời đi.
Ngược lại, y tùy tiện ngồi xuống bậc thềm đá vừa mới Mạc Chước ngồi, cầm lấy quyển sách mà Mạc Chước đặt trên mặt đất lên xem.
Khi Mộc Cẩm thực sự nhìn rõ nội dung trong sách, trong lòng y không khỏi khó chịu.
Chẳng trách lúc nãy tiểu hài tử đọc sách với vẻ chăm chú đến vậy, hóa ra nội dung trong sách toàn là những giáo điều đạo lý khô khan.
Lời văn tối nghĩa khó hiểu, rõ ràng là dành cho người lớn tuổi mới có thể lĩnh hội được.
Loại sách này hoàn toàn không phù hợp để một đứa trẻ nhỏ tuổi như Mạc Chước học tập.
Hiện tại Mạc Chước chỉ là một đứa trẻ, lại không có nền tảng vững chắc, e rằng ngay cả nội dung trong sách cũng không hiểu được.
Mà dù có hiểu đi chăng nữa, đọc những cuốn sách đầy rẫy những lời giáo điều đạo đức giả tạo này, cũng chỉ khiến đầu óc trở nên hỗn loạn mà thôi.
Nhưng liên tưởng đến hoàn cảnh hiện tại của tiểu hài tử, Mộc Cẩm trong lòng cũng đã hiểu.
Dù mẫu thân của hắn là Linh phi chưa hẳn đã thất thế, nhưng rốt cuộc bà cũng chỉ là một nữ tử ngoại tộc, trong triều không có căn cơ.
Chỉ cần các cung phi khác nhắn nhủ với gia đình vài câu, Mạc Chước ở thư phòng và giáo đường chắc chắn sẽ bị người ta chèn ép xem thường.
Vì vậy thái phó dạy dỗ Tam hoàng tử Mạc Chước cũng chỉ là qua loa cho xong việc mà thôi.
Lắc lắc quyển sách trên tay, Mộc Cẩm quay sang hỏi tiểu hài tử bên cạnh: “Nội dung trong sách này, ngươi có hiểu không?”
Mạc Chước nghe vậy, mặt đỏ bừng, vội vàng giật lấy quyển sách từ tay Mộc Cẩm.
Hắn trợn mắt nhìn Mộc Cẩm, rõ ràng là bị đối phương chạm vào nỗi đau.
Quyển sách này, hắn đương nhiên là không hiểu.
Chỉ là lòng kiêu hãnh khiến hắn không muốn thể hiện sự yếu kém của mình trước mặt người khác.
Nội dung trong sách, thái phó cũng chưa từng giảng giải rõ ràng, chỉ đọc qua một lần rồi bắt hắn học thuộc lòng.
Mỗi khi không trả lời được câu hỏi trong bài kiểm tra, thái phó lại lắc đầu, chê hắn ngu dốt.
Rõ ràng là một hoàng tử không được sủng ái, lại còn không có thiên phú trong học vấn, cũng không trách bị người ta xem thường.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạc Chước càng thêm ảm đạm.
Mộc Cẩm cảm nhận được tâm trạng xuống dốc của tiểu hài tử trước mặt, biết rằng lời nói của mình đã khiến đối phương buồn bã.
Lần đầu gặp mặt, Mộc Cẩm hiểu rõ đạo lý "dục tốc bất đạt".
Y vội vàng đưa tay xoa xoa đầu Mạc Chước, khẽ cười nói: “Đứa bé đáng yêu như vậy, đừng làm bộ mặt ủ rũ như nha.”
“Nào, ca ca tặng ngươi một món quà!”
Nói xong, y liền từ trong ngực lấy ra một cái túi giấy nhỏ, đặt vào tay Mạc Chước.
Mạc Chước nghe Mộc Cẩm nói, tò mò mở túi giấy ra.
Bên trong là vài miếng bánh điểm tâm thơm phức, trắng ngần. Hắn hơi nghi hoặc nhìn về phía Mộc Cẩm.
Chỉ thấy đối phương thần bí cười khẽ, nói nhỏ: “Đây là bánh sữa bò, đặc biệt ngon đấy!”
“Sư phụ ta rất thích ăn bánh sữa bò, ta phải vất vả lắm mới lén lấy được một ít.”
“Giờ ta cho hết ngươi đấy! Xem như là lời cảm ơn vì ngươi đã chỉ đường cho ta.”
“Lần sau nếu có cơ hội vào cung, ta sẽ mang thêm nhiều món ngon cho ngươi!”
Nói xong, Mộc Cẩm dường còn lưu luyến nhìn vài lần túi bánh điểm tâm.
Như thể không kìm được, y nhanh chóng lấy một miếng nhét vào miệng, không đợi Mạc Chước phản ứng đã lắc mình nhảy lên tường.
Y cười cười, vẫy tay với Mạc Chước rồi thả người biến mất khỏi nơi này.
Mạc Chước ngẩn người nhìn theo hướng Mộc Cẩm biến mất, một lúc lâu sau mới cúi đầu, cầm lấy một miếng bánh sữa bò.
Mùi thơm ngọt ngào len lỏi vào khứu giác, khiến bụng hắn không nhịn được kêu lên ục ục.
Nhớ đến bữa trưa hôm nay lại là những món thịt mặn chát, chẳng có chút cháo trắng hay rau xào nào, Mạc Chước cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Những món ăn như vậy, mỗi lần hắn ăn nhiều một chút, bụng liền trướng lên khó chịu.
Vì vậy mà hắn thường xuyên phải nhịn đói, hoặc chỉ ăn qua loa vài miếng.
Lúc này bụng hắn đã đói cồn cào, đươngnhiên không thể cưỡng lại được trước những miếng bánh điểm tâm trông vô cùng hấp dẫn.
Dù trong cung việc hạ độc không phải chuyện hiếm, nhưng người vừa nãy cũng đã tự ăn một miếng, nên chắc là không có vấn đề gì.
Dù sao Mạc Chước có lòng dạ đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, hắn không thể nhịn được sự thèm muốn trong lòng, liền đưa một miếng bánh vào miệng.
Vị ngọt thơm ngay lập tức lan tỏa trong khoang miệng, không quá ngọt gắt, mà lại vô cùng mềm mại.
Mạc Chước cảm thấy đây là miếng bánh ngon nhất mà hắn từng được ăn.
Món bánh ngon lành này đã xoa dịu cơn đói của hắn, khiến toàn bộ cơ thể Mạc Chước trở nên thoải mái hơn.