Mộc Cẩm bước vào nơi này, đập vào mắt y chính là khung cảnh trước mặt.
Y lặng lẽ ngồi trên bức tường bao quanh, ánh mắt đổ dồn về phía đứa trẻ đang cúi đầu trên bậc thềm đá.
Khuôn mặt của đứa trẻ ấy khó lòng nhìn rõ, chỉ có thể thấy nó mặc trên người bộ hoàng tử phục tiêu chuẩn.
Trên bộ trang phục ấy, những đường nét thêu hoa văn tinh xảo và lộng lẫy, nhưng người mặc lại quá gầy gò, yếu ớt. Khiến cho bộ quần áo rộng thùng thình trông như thể đứa trẻ ấy đang mặc trộm quần áo của người khác vậy.
Dù đã từng nhìn thấy Mạc Chước nhiều lần thông qua hệ thống tiếp sóng trong thức hải. Nhưng khi tận mắt chứng kiến Cùng Kỳ trong thế giới này, Mộc Cẩm vẫn không khỏi siết chặt nắm tay.
Y biết rõ, người mà y để trong lòng ở thế giới này đã sống một cuộc đời không mấy tốt đẹp, thậm chí là vô cùng khổ cực.
Dù là hoàng tử, nhưng lại là con của một nữ nô ngoại tộc, xuất thân thấp hèn. Phụ hoàng không yêu thương, mẫu phi cũng chẳng màng quan tâm. Vì vậy, trong cung, chẳng có ai thực sự coi hắn ra gì.
Nhìn căn phòng hẻo lánh nơi hắn ở, cùng với hình ảnh hắn ngồi một mình trên bậc thềm đá mà chẳng có một cung nhân nào hầu hạ bên cạnh, đủ để thấy địa vị của vị Tam hoàng tử này thấp kém đến nhường nào.
May mắn thay, những cung nhân kia thấy chỉ có Mạc Chước ở đó, liền lười biếng bỏ đi, tạo cơ hội cho Mộc Cẩm.
Y cố ý tạo ra chút tiếng động, quả nhiên lập tức thu hút sự chú ý của đối phương.
Mạc Chước giật mình vì tiếng động bất ngờ, vội vàng đứng dậy đảo mắt nhìn quanh.
Chẳng mấy chốc hắn phát hiện ra Mộc Cẩm đang ngồi trên bức tường cao, đung đưa đôi chân một cách thư thái.
Theo phản xạ Mạc Chước tròn xoe mắt, đầu óc dường như không kịp xử lý tình huống này.
Trên bức tường, chàng thiếu niên mặc đạo bào trắng, mái tóc đen như mực. Sống mũi cao, đôi môi đỏ như anh đào, nét mặt như tranh vẽ.
Đôi mắt mèo tròn xoe của y đang nhìn về phía Mạc Chước, nở một nụ cười cong cong như trăng lưỡi liềm.
Là tiên đồng chăng?
Mạc Chước thầm nghĩ.
Nhưng nếu không phải tiên nhân, thì trên đời này thật sự có người đẹp đến vậy ư?
Mạc Chước không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả vẻ đẹp của đối phương.
Hắn chỉ biết rằng, dung mạo của người kia vượt xa bất kỳ mỹ nhân nào mà hắn từng gặp trong cung.
Không kiều diễm, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Tuy nhiên, sau nhiều năm sinh tồn trong cung, dù chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, Mạc Chước vẫn giữ được sự cảnh giác cao độ.
Vì vậy Mạc Chước nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Ánh mắt kinh ngạc thoáng hiện rồi biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc. Hắn nhíu mày, quát khẽ Mộc Cẩm:
“Ngươi là người phương nào?”
Trong lúc Mạc Chước quan sát Mộc Cẩm, Mộc Cẩm cũng đang nhìn từ trên xuống dưới Mạc Chước.
Đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo dù còn nhỏ nhưng đã lộ rõ.
Khi nhìn gần Mạc Chước, Mộc Cẩm mới phát hiện đôi mắt của đối phương có màu hổ phách nhạt, trong suốt.
Có lẽ do mẫu thân của hắn xuất thân từ ngoại tộc, nên ngũ quan càng thêm sắc nét, toát lên vẻ phong tình đặc trưng của dị tộc.
Đã chịu ảnh hưởng từ thần hồn của Cùng Kỳ, dáng vẻ của Mạc Chước tự nhiên sẽ có chút tương đồng với Cùng Kỳ.
Chỉ là hiện tại khuôn mặt hắn vàng vọt như nến, lại vô cùng gầy yếu. Hơn nữa, tuổi còn nhỏ nên vẻ phong hoa của hắn vẫn chưa lộ rõ.
Nhưng khi lớn lên, dung mạo của hắn chắc chắn sẽ càng thêm xuất chúng.
Lúc này nhìn thấy tiểu hài tử trước mặt làm bộ nghiêm nghị chất vấn mình, Mộc Cẩm chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Y biết rõ cuộc sống trong thâm cung vô cùng gian nan, nhưng không ngờ đối phương dù còn nhỏ tuổi đã phải đề phòng người xung quanh và mọi việc đến mức này.
Trong lòng dâng lên một nỗi xót xa, Mộc Cẩm nhìn Mạc Chước với ánh mắt dịu dàng hơn.
Y xoay người nhẹ nhàng nhảy xuống từ bức tường, bước đến trước mặt Mạc Chước.
Hiện tại ở thế giới này Mộc Cẩm cũng chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng đã cao hơn Mạc Chước khá nhiều.
Nhìn tiểu hài tử trước mặt dù phải ngẩng đầu lên nhìn mình nhưng khí thế vẫn không hề giảm, trong mắt Mộc Cẩm lóe lên một tia khen ngợi.
Y hơi khom người, tiến lại gần Mạc Chước.
Mộc Cẩm chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Ngươi biết Sùng Minh chân nhân không?”
“Ngươi đang nói quốc sư?” Mạc Chước nghe vậy, hơi sửng sốt.
Hắn liếc nhìn đạo bào trên người Mộc Cẩm, trong lòng dần dần có chút suy đoán.
Dù sao danh hiệu Sùng Minh chân nhân ở Tây Lăng không ai là không biết, không ai là không kính trọng.
Quốc sư thường xuyên vào cung diện kiến hoàng thượng, nhưng chưa từng nghe nói ông mang theo ai bên cạnh. Mạc Chước hơi nghi hoặc nhìn Mộc Cẩm, không chắc chắn hỏi: “Ngươi là người của Huyền Thanh Quan?”
Mộc Cẩm gật đầu, khẽ cười nói: “Ta là đệ tử của Sùng Minh chân nhân, tên là Mộc Cẩm. Tiểu hài tử, ngươi tên là gì?”
“Ngươi... ngươi không biết ta?” Mạc Chước nghe Mộc Cẩm hỏi, không khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn nghĩ rằng nếu đối phương là đệ tử của quốc sư, lại có thể vào cung, nhất định rất được quốc sư coi trọng.
Nhưng không hiểu vì sao người này lại xuất hiện ở nơi hắn ở, vốn là một chỗ cực kỳ hẻo lánh trong hoàng cung.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của tiểu hài tử trước mặt, Mộc Cẩm làm sao không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Trong lòng thoáng vui, Mộc Cẩm giả vờ buồn rầu nhìn quanh một lượt rồi bất đắc dĩ nói với Mạc Chước: “Tiểu hài tử, ngươi biết nơi này là chỗ nào không?”
“Ban đầu sư phụ bảo ta đi theo một vị công công đến chỗ nghỉ ngơi, nhưng giữa đường chúng ta lạc nhau, ta bị lạc đường rồi.”
“Nếu chờ sư phụ đến mà không thấy ta, chắc chắn sẽ trách mắng ta mất.”