“Hiện tại thì chưa có dấu hiệu của việc trúng độc, nhưng sớm thôi các dấu hiệu sẽ xuất hiện, mọi người hãy để ý đến cô bé trong vài ngày tới nhé.”

“Cám ơn, bác sĩ.”

Derrick thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà bạc lại bị xỉn... Ôi trời, ngài lấy cái này ở đâu ra vậy?"

Bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng số ít mỹ phẩm còn lại.

"... Ta mua của người khác. Họ bảo đây là sản phẩm đang thịnh hành, nhưng ta lo là có thể có nhiều người khác cũng bị ảnh hưởng."

"Hừm, tôi hình như  đã thấy cái này ở đâu đó rồi. Tôi có thể mang cái này đi kiểm tra được không?"

"Được chứ, ta sẽ rất biết ơn nếu bác sĩ có thể xem xét giúp."

"Nó có thể giúp ích cho việc điều trị của cô bé, vì vậy tôi sẽ quay lại nếu tìm thấy bất cứ điều gì. Có thể vẫn còn độc tố còn sót lại trong cơ thể của cô bé, vì vậy hãy tắm cho bé bằng xà phòng mỗi ngày trong một tuần nhé."

Bác sĩ cầm mỹ phẩm và rời khỏi biệt thự. Khi Derrick tiễn ông ra cửa, ông lau mặt và quay trở lại phòng của Hestia.

"Ôi, Mẹ ơi, cái này đắng quá."

"Dù có đắng thì con cũng phải uống. Tất cả vì sức khỏe của con mà."

Anna cũng ngạc nhiên không kém và đang cho Hestia uống thuốc mà bác sĩ để lại. Hestia nhăn nhó khi nuốt thuốc. Derrick tiến lại gần và cho kẹo vào miệng cô bé.

Khi vị ngọt át đi vị đắng của thuốc, Hestia cười tươi rói.

“Papa!”

“Tia, lần sau con không được làm thế nữa nhé. Con biết ta lo cho con lắm không?”

“Vâng. Con hứa sẽ không làm thế nữa. Con xin lỗi.”

Thấy con gái đang dỗi, lòng Derrick liền mềm nhũn.

"Papa, trong mỹ phẩm đó có gì không đúng đúng không ạ?"

"Ừ, vậy nên con đừng động vào những thứ mỹ phẩm đó nữa nhé?"

“Vâng ạ. Nhưng papa.”

“Sao vậy?”

“Không phải ngài Harbor nói rằng mỹ phẩm đó đang rất thịnh hành và bảo chúng ta kinh doanh cùng ngài ấy sao? Nếu chúng ta bán mấy thứ không tốt như vậy thì có sao không ạ?”

“Con nói ta mới để ý…”

Vì quá lo lắng cho Hestia mà Derrick đã không để ý đến điều đó.

Vì Victor đã để lại những sản phẩm đó cho để đề xuất kinh doanh, nên rất khó có khả năng là ngài ta cố ý bỏ độc vào chúng.

"Nó rất thịnh hành, nhưng..."

Không rõ liệu ngài ta có cố ý gây hại cho gia đình mình hay không. Nhưng ngài ta biết đó là một sản phẩm đang thịnh hành.

Tuy nhiên, một điều chắc chắn rằng mỹ phẩm đó độc hại. Vì bác sĩ nói hiện tại chưa có triệu chứng rõ ràng, nếu các triệu chứng xuất hiện sau một thời gian…

'Nó sẽ gây ra ra họa.'

Hơn nữa, vì vẫn đang thịnh hành, nên chắc chắn những người khác vẫn chưa nhận ra được việc nó có độc

"Ta cần phải ban hành lệnh cấm hoàn toàn việc sử dụng nó trên toàn lãnh địa mới được."

Trong khi Derrick thì thầm, Hestia đã cười thầm

***

 

“Hestia, mau đi tắm thôi con.”

“Vâng~.”

Ba ngày sau sự việc đó

Hestia vẫn chưa có dấu hiệu gì của việc bị trúng độc. nhưng cô vẫn tắm hàng ngày như lời bác sĩ dặn.

Thật lòng mà nói thì chuyện này có chút phiền

“Nhìn con có chỗ nào giống trúng độc đâu ạ.”

Mỹ phẩm này chứa bột hoa Sorin, khi thoa lên da sẽ có tác dụng làm sáng mặt. Tuy nhiên, nếu tích tụ trong cơ thể, nó có thể gây ra các phản ứng ngộ độc dẫn đến phát ban, nôn mửa, sốt nhẹ và cuối cùng là tử vong.

Mặc dù tiếp xúc ngắn sẽ không gây ra tác dụng phụ gì nghiêm trọng…

'Mình sẽ không nói gì cả vì mình chỉ là một đứa trẻ mà!'

Hiện tại, Hestia là một cô bé 8 tuổi.

Cô bé lặng lẽ để mẹ mình tắm cho.

'Hiện tại, mình đã ngăn chặn được thảm họa đầu tiên, nhưng mình nên làm gì tiếp theo nhỉ?'

Ngăn chặn thảm họa này không có nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết.

Vẫn còn rất nhiều thử thách phía trước, và cho đến khi tài chính gia đình ổn định, Derrick sẽ tiếp tục chấp nhận rủi ro để điều hành công việc kinh doanh.

"Làm gì để có thể vực dậy gia đình trong một lần nhỉ?"

Họ vốn không phải là một gia đình giàu có, chỉ có hai người hầu gái và một quản gia để làm việc nhà.

Họ không thể đầu tư quá nhiều vào một thứ gì đó như khai thác mỏ.

Một thứ gì đó có thể mang lại lợi nhuận lớn mà không cần tiêu tốn nhiều tiền…

"Ôi..."

Đột nhiên, Hestia lùi lại vì một mùi khó chịu xộc vào mũi.

Nguồn gốc của mùi hôi đó xuất phát từ loại xà phòng dùng để tắm cho cô. "Mẹ ơi, con thấy buồn nôn."

"Cố gắng một chút thôi con, sẽ xong thôi.

"

Nhưng mùi hôi cứ ám vào mũi cô, khiến cô cảm thấy như muốn nôn ra. Có lẽ vì là một đứa trẻ nên khứu giác của cô nhạy cảm hơn.

Cái mùi này là mùi gì vậy?

Giống như dầu ăn? Mùi nhớt hôi? Nó không hẳn là quá tệ, nhưng càng hít vào, cô càng thấy bụng mình quặn thắt, như thể đã nuốt quá nhiều dầu mỡ vào trong người vậy.

May mắn thay, mùi hôi đó đã biến mất sau khi cô bé tắm xong, nhưng việc phải chịu đựng mùi đó mỗi lần tắm quả là quá sức chịu đựng.

"Mình có thể dùng xà phòng thơm được không?"

Cô bé không thể mua những thứ quá đắt tiền, nhưng một loại xà phòng có mùi hoa dại nhẹ thì vẫn trong khả năng chi tiêu của cô.

"Đúng rồi!"

"Trời ơi, Hestia, con làm ta giật mình đấy."

"Mẹ ơi, nhà mình có xưởng làm xà phòng không?"

"Có chứ."

"Con muốn đi thăm xưởng nhà mình!"

"Gì cơ? Dạo này con cứ lạ lạ. Con chắc là đã khỏi bệnh rồi chứ?"

"Con khỏe rồi mà. Vậy con có thể đi thăm xưởng không?"

"Nếu con uống thuốc hôm nay mà không kêu ca."

"Ôi... Nhưng con không cần uống thuốc mà."

"Vậy thì thôi, ta không cho con đi đâu."

Thấy thái độ kiên quyết của mẹ, Hestia bĩu môi.

"Được rồi! Con sẽ uống thuốc!"

Cô bé nghĩ rằng mình có thể nhắm mắt nuốt viên thuốc đắng.

Anna nhanh chóng mang thuốc đến trước khi Hestia thay đổi ý định, và Hestia nhéo mũi khi nuốt nó xuống.

"Ôi, kinh quá."

"Hestia của mẹ uống thuốc giỏi lắm. Nhưng con thực sự muốn đi ra ngoài đến vậy sao?"

“Vâng a! Vậy là con được phép đi phải không ạ?”

“Được. Nhưng không được ở ngoài muộn quá nhé.”

“Vâng~.”

Hestia nhanh chóng quay về chuẩn bị đồ để ra ngoài.

“À, mình phải mang cả cái đó nữa.”

Khi chuẩn bị đi xuống dưới tầng , cô thận trọng nhìn xuang quanh và tiến đến phòng của bố mẹ.

Sau khi chắc chắn không có ai ở đó, cô lẻn vào.

Điểm đến của cô là bàn trang điểm của Anna.

Mặc dù không giàu có, nhưng họ vẫn là quý tộc, vì vậy có khá nhiều mỹ phẩm.

Hestia nhặt một lọ nước hoa.

"Hoàn hảo."

"Chị đang làm gì vậy, chị?"

"Áaaaaa!"

Hestia giật mình vì bỗng nhiên có tiếng nói xuất hiện từ phía sau.

Cô suýt làm rơi lọ nước hoa đắt tiền nhưng đã kịp giữ lại trước khi quay đầu lại.

"Elvin!"

"Đó là đồ của mẹ mà."

Em trai 3 tuổi của cô nghiêng đầu một cách ngây thơ.

'Ai cũng được nhưng sao lại là Elvin trông thấy chứ...!'

Nếu Elvin chạy đi kể với mẹ, cô chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn mất.

"Elvin, nếu chị cho em một viên kẹo thì sao?"

"Kẹo?!"

Mắt của Elvin sáng lên ngay lập tức, và Hestia khéo léo cho lọ nước hoa vào túi.

"Ừ, chị sắp ra ngoài một lát, nhưng lúc về chị sẽ mang cho em một viên kẹo thật to. Vậy nên, những gì em thấy ở đây phải là bí mật giữa hai chúng ta, được chứ?"

"Được, bí mật!"

Tuy hơi lo lắng, nhưng đâu còn cách nào khác.

“Chị ơi! Chị nhớ phải mua kẹo cho em đấy!”

Mặc cho Elvin đang hét lớn ở cửa, Hestia vội vã rời đi.

‘Phải làm nhanh trước khi bị bắt quả tang thôi.’

Ngay khi rời khỏi biệt thự, Hestia đã thẳng tiến về ngôi làng.

Một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trải ra trước mắt cô. Có ít cửa hàng và tòa nhà hơn so với lần cuối cô nhìn thấy, nhưng nó đủ để gợi lại những kỷ niệm.

"Đã gần 12 năm rồi."

Kể từ khi bị đuổi khỏi nhà Frost, cô chưa bao giờ có cơ hội quay lại nơi này."

"Byrin - lãnh địa do gia tộc Frost cai quản, là một ngôi làng khá lớn, không hẳn là một thành phố nhưng vẫn đủ lớn để có rất nhiều người qua lại trên đường phố."

Mải mê trong những hồi ức, Hestia vỗ nhẹ vào má mình.

"Bây giờ không phải lúc để ôn lại kỉ niệm. Mình phải nhanh lên."

Trước khi đến xưởng xà phòng, cô ấy đã tìm đến một cửa hàng bán thảo dược.

"Chào mừng! Ôi, cô bé có phải vị tiểu thư đó không?"

"Chào ông chủ."

Chủ cửa hàng nhận ra Hestia và chào đón cô nồng nhiệt. Vì Derrick là một lãnh chúa tốt, hầu hết mọi người ở Byrin đều thiện cảm với gia tộc Frost.

"Tiểu thư đến đây có việc gì sao?"

"Không hẳn, ta đang muốn mua một vài thứ. Ông chủ có thảo dược đen không?"

"Có chứ, nhưng thứ đó chỉ những người dân thường như chúng ta hay dùng thôi. Tiểu có muốn tôi giới thiệu thứ gì đó tốt hơn không?"

"Không, thảo dược đen là được rồi. Cho ta khoảng một nắm tay là đủ."

Người bán hàng có vẻ bối rối nhưng vẫn mang ra loại thảo dược đen mà Hestia yêu cầu.

"Như vậy đã đủ chưa ạ?"

"Vâng! Đủ rồi."

Nhìn thấy những loại thảo dược đen chất đầy trong một chiếc khăn nhỏ, Hestia mỉm cười hài lòng. Cô trả tiền và bước ra ngoài.

"Giờ thì mình chỉ cần lén mang cái này vào thôi."

Lý do cô ấy thu thập thảo dược đen và nước hoa là vì đó là những nguyên liệu cần thiết để làm xà phòng thơm.

Xà phòng thơm đã trở thành một xu hướng lan rộng khắp đế chế khi cô ở độ tuổi đôi mươi.

Trước đó, xà phòng được làm bằng cách thu thập mỡ động vật, có mùi không được dễ chịu cho lắm và thường có mùi hôi thối.

Giới quý tộc sử dụng xà phòng ô liu, có mùi nhẹ hơn, nhưng nó rất đắt và không phải ai cũng có điều kiện mua.

Mọi người đã cố gắng tìm nhiều cách khác nhau để loại bỏ mùi khó chịu của xà phòng trong một thời gian dài.

Họ thêm hương liệu và thử nghiệm với nhiều loại thảo mộc khác nhau, nhưng không có cách nào che lấp được mùi đặc trưng đó.

‘Đúng lúc đó, ai đó đã tạo ra xà phòng thơm.’

Một người thường uống trà thảo mộc đen đã vô tình làm đổ trà vào nồi xà phòng trong quá trình sản xuất, và đó là lúc họ phát hiện ra rằng thảo mộc đen có thể loại bỏ mùi hôi của xà phòng.

Thảo mộc đen, như tên gọi của nó, có màu tối tạo cảm giác bí ẩn, và khi dùng làm thảo mộc, chúng không có nhiều tác dụng; chúng chỉ là lá trà mà người dân thường dùng để pha trà mà thôi.

Tuy nhiên, thảo mộc đen đã chứng tỏ hiệu quả đặc biệt trong việc loại bỏ mùi hôi so với các loại thảo mộc khác.

Kể từ đó, thảo mộc đen được thêm vào quá trình sản xuất xà phòng để loại bỏ mùi hôi, và nhiều loại hương liệu khác nhau đã được thêm vào để tạo ra các loại xà phòng thơm khác nhau.

Và dĩ nhiên, xưởng xà phòng sản xuất những sản phẩm này đã gặt hái được những thành công vô cùng to lớn.

"Cha đẻ của xà phòng, Jerome."

"Xin lỗi, nhưng tôi sẽ mượn ý tưởng của anh."

Tuy cảm thấy có chút tội lỗi khi sử dụng ý tưởng của người khác, nhưng hiện tại, việc vực dậy gia đình quan trọng hơn.

Hestia vội vã tiến về phía xưởng xà phòng.

"Này cậu bé, lấy cái này ra ngoài và vứt đi!"

"Vâng!"

Một người thợ mới vừa gia nhập xưởng xà phòng, đang bận rộn làm những công việc được giao bởi những người thợ kỳ cựu.

Trên đường quay lại sau khi vứt rác, cậu ta nhìn thấy một cô bé đang nhìn lén vào cửa xưởng.

"Này, em đang tìm ai à?"

Đứa trẻ giật mình và quay đầu lại.

"Dễ thương quá."

Với vẻ ngoài đáng yêu như một chú thỏ con, chàng thanh niên nhìn cô bé một lúc.

"Em đến tìm cha. Cha em có ở trong này không ạ?"

"Cha ? Cha em tên là gì?"

“Derrick Frost ạ!”

“Derrick không có ở đây…Khoan đã, Frost?”

Đó không phải là ngài lãnh chúa sao?

Y ngây người, chớp mắt rồi nhìn xuống đứa trẻ với vẻ không tin.

"Nhớ lại thì đúng là ngài lãnh chúa đã kết hôn vài năm trước."

Lúc đó, phu nhân đã đến cùng cô con gái nhỏ.

Nhớ lại khuôn mặt của phu nhân mà anh ta từng thấy từ xa, chàng trai trẻ nhận ra khuôn mặt của đứa trẻ rất giống với bà ấy.

"Thưa ngài... Tiểu thư đã đến đây ạ!"

Nghĩ rằng việc này vượt quá khả năng của mình, chàng trai trẻ vội vã đi tìm ông chủ của mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play