“Ngài ta rõ ràng đến đây không chỉ đơn giản là chúc mừng.”

“Xét đến việc ngài ta thường xuyên nói xấu mẹ vì bà ấy có xuất thân là thường dân, thì rất khó để tin rằng ngài ta đến đây chỉ để chúc mừng sinh nhật của Annie.”

'Khoan đã, mình hiện tại đã 8 tuổi rồi, vậy năm nay là...'

Bây giờ là năm 537 đế quốc. Mà sinh nhật của Annie là ngày 24 tháng 2…

'Vậy bây giờ chắc khoảng tháng 3 năm 537 rồi.'

Sự lụi tàn của nhà Frost không xảy ra ngay lập tức. Những khó khăn tài chính bắt đầu từ từ, và để che giấu điều đó, họ đã thực hiện những cuộc đầu tư mạo hiểm, cuối cùng dẫn đến phá sản.

“Và mình biết những khó khăn đó bắt đầu từ năm 537.

Nhỡ đâu nhà Harbor đã bắt đầu kế hoạch thực hiện của bọn chúng rồi thì sao…

Mình phải ngăn chặn mọi cuộc giao dịch giữa hai người họ mới được.

Làm sao mình có thể nghe lén cuộc trò chuyện của họ đây? Sau một hồi suy nghĩ, Hestia chợt nảy ra một ý hay.”

"Mẹ!"

"Được rồi, mang bánh quy qua đây... Tia, con đã thấy khỏe hơn chưa?"

Anna, người đang chuẩn bị đồ ăn nhẹ trong bếp cùng một người hầu, quay sang hỏi Hestia.

"Con sẽ mang đồ ăn lên cho cha."

"Con?"

"Vâng! Con muốn giúp cha một chút!"

Như vậy, mình có thể tự nhiên bước vào văn phòng của cha rồi.

"Phu nhân, như vậy có nguy hiểm không? Nếu tiểu thư làm đổ gì thì..."

"Con sẽ không để vậy đâu! Con sẽ cẩn thận, nên mẹ để con làm việc này nhé!"

Dù người hầu phản đối, tôi đã chắp tay nài nỉ và Anna đã gật đầu đồng ý.

"Được rồi, vì đây là lần đầu con đến gần cha, mẹ sẽ đưa con đến văn phòng. Nhưng mẹ chỉ đưa con đến cửa thôi."

Hestia mừng thầm trong lòng và theo sau Anna. Khi đến văn phòng, Anna đưa cho Hestia khay đồ ăn nhẹ.

"Cầm cẩn thận nhé."

Cốc cốc -

Anna gõ cửa rồi mở ra. Thấy Anna dùng khẩu hình chữ "may mắn", có vẻ như bà ấy nghĩ tôi định diễn.

"Nếu họ nghĩ vậy, thì càng tốt cho mình."

Có lẽ không chỉ Anna, mà cả hai người bên trong cũng cảm thấy như vậy.

"Con mang đồ ăn nhẹ đến ạ."

Hestia nói nhỏ nhẹ, tay cầm khay lớn, và Derrick cười rất tươi.

"Ha ha, con gái của chúng ta đang làm việc chăm chỉ cho cha đấy à!"

"Thật tuyệt khi có một cô con gái đáng yêu như vậy."

"Ta từng nghĩ con bé thấy ta khó gần, nhưng có vẻ như ta đã hiểu lầm rồi."

Với bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên đầu tôi, tôi mỉm cười nhẹ và rót trà cho họ một cách cẩn thận.

"Mình đã có mười năm kinh nghiệm làm người hầu đó."

"Pha trà đối với mình dễ như ăn cháo vậy."

"Hơn nữa, trong những ngày làm hầu gái, chủ nhân luôn nói rằng mình pha trà ngon nhất nữa."

"Ôi, chính tay con đã pha trà này sao?"

“...Thật tuyệt. Hương vị thật đậm đà.”

Ngay cả Victor cũng có vẻ ngạc nhiên về hương vị tuyệt vời của trà.

Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải là trà.

"Em -hèm, vậy chúng ta đang nói về cái gì đấy nhỉ?"

Derrick đặt tách trà xuống và tiếp tục cuộc nói chuyện đang dang dở.

"Chúng ta đang bàn về việc phân phối. Đây là một ưu đãi độc quyền dành cho nhà Frost đấy. Hiện tại nó đang rất được ưa chuộng ở thủ đô."

"Cái đó..."

Những gì Victor mang đến là một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là những loại bột trắng mà phụ nữ thường dùng.

Hestia kiểm tra kỹ lưỡng vật phẩm đó. Khi cô ấy định ngửi và chạm vào nó…

"Đây không phải là thứ cho trẻ con nghịch đâu!"

Victor vừa nhìn thấy Hestia đã hét lên và giật lấy đồ trang điểm từ tay cô bé.

"Có những chuyện người lớn phải bàn, con nên ra ngoài đi."

Ánh mắt ông ta đầy sự khinh bỉ, như thể thấy cảm thấy cô bé rất phiền phức. Hestia lập tức bám vào Derrick.

"Papa, con có thể ở lại đây được không? Con muốn ăn bánh quy."

"...Tia..."

"Thật... thật sự không được sao ạ?"

"Đối với người lớn, mình có lẽ chỉ giống như một đứa trẻ bướng bỉnh. Nếu vậy thì mình phải dùng cách khác mới được..."

"Tại sao sáng con gọi ta là cha mà giờ lại gọi ta là papa?"

"...Dạ?"

"Vì gọi cha nghe xa cách quá. Nên con sẽ gọi là papa."

Tôi còn nghĩ mình sắp bị đuổi ra ngoài đến nơi rồi, nhưng tình huống lại diễn biến theo chiều hướng khác, khiến họ đều ngạc nhiên. Victor cũng trông bối rối không kém.

Nhưng nghĩ rằng đây là cơ hội của mình, Hestia nhanh chóng lên tiếng.

"Papa..."

"Ừ, con gái yêu. Nếu con muốn bánh quy thì cứ ăn thoải mái nhé. Nhưng con phải ngoan ngoãn ngồi im vì ta đang có chuyện quan trọng để bàn, được không?"

"Dạ!"

"Lạy Chúa, Frost à, có một đứa trẻ trong cuộc họp quan trọng như thế này thì..."

"Xin ngài hãy thông cảm một chút. Tia chỉ là vui vì được ở gần cha thôi. Và con bé vẫn còn bé mà. Con bé đã hứa sẽ ngoan ngoãn nên sẽ không làm phiền mọi người nữa đâu."

"Đúng vậy!"

Hestia thầm cổ vũ cho Derrick trong khi miệng vẫn đang nhai bánh quy. Victor ban đầu có vẻ không hài lòng cuối cùng cũng thở dài.

Không lâu sau, cả hai tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Ta nghe nói gần đây mọi người ngày càng quan tâm đến làm đẹp. Phu nhân của ta cũng có vẻ rất hứng thú."

"Ở thủ đô, nó đã trở thành một xu hướng. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó lan rộng ra các vùng khác mà thôi. Vậy nên, về việc hợp tác với ta thì sao?"

Đó là một lời đề nghị hấp dẫn, nhưng thành thật mà nói, xu hướng này sẽ không kéo dài được một năm đâu.

‘Bởi vì mỹ phẩm đó có hại.’

Khi xu hướng bắt đầu ở thủ đô và lan rộng đến người dân địa phương, một số người dùng đầu tiên đã bắt đầu có dấu hiệu ngộ độc.

Ban đầu, họ không biết lý do vì sao, nhưng chẳng bao lâu họ phát hiện ra rằng mỹ phẩm đó độc hại, dẫn đến việc ngừng sản xuất hoàn toàn.

"Nếu nhà Frost mua trước, gia đình chúng ta sẽ đảm nhận việc phân phối. Tất nhiên, chúng ta sẽ dành cho nhà Frost những điều khoản ưu đãi."

Và nhà Frost, những người đã mua một lượng lớn mỹ phẩm trước đó, đã phải chịu tổn thất tài chính nghiêm trọng.

‘Mình không biết liệu Victor có đang nhắm đến điều đó hay không…’

‘Mình không thể lặp lại sai lầm tương tự được.’

Lúc đó, Derrick có vẻ đang nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy đề xuất đó không hấp dẫn.

"Mặc dù chúng ta là họ hàng xa, nhưng chúng ta không phải là người một nhà sao? Là một phần của gia tộc Winston, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau chứ."

Việc ông ta nhắc đến gia đình một cách hời hợt thật đáng ghét. Cuối cùng, không thể kìm nén được nữa, Hestia bèn lên tiếng.

"Ngài thật tốt bụng!"

Victor nhìn cô bé với vẻ mặt bối rối.

"Con chưa bao giờ chia sẻ những thứ con thích với anh chị em. Nhưng ngài lại chia sẻ những thứ tốt như vậy với Papa, vậy nên ngài thật tốt bụng!"

Hầu hết mọi người đều không muốn chia sẻ những thứ tốt đẹp với người khác. Đặc biệt là liên quan đến vấn đề tiền bạc.

Hơn nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, nhà Frost, những người đã mua sản phẩm số lượng lớn, sẽ phải gánh chịu tất cả rủi ro. Còn gia đình Harbor có thể rút lui bất cứ lúc nào.

"Ta thích làm việc một mình hơn. Nhưng bây giờ ta đang có rất nhiều việc phải làm. Và gia đình không phải là để giúp đỡ lẫn nhau sao?"

‘Ngài ta nói không biết ngượng kìa.’

Ngài ta là kẻ kể cả bản thân có gặp khó khăn cũng sẽ cố xoay sở cho bằng được

"Vậy nếu như xu hướng này hết phổ biến thì sao? Nó bắt đầu được ưa chuộng từ khi nào vậy ạ?"

"Mới nửa năm thôi. Một đứa trẻ thì biết gì mà hỏi? Đừng làm phiền người lớn nói chuyện nữa, lo mà ăn bánh quy đi."

Thấy ngài ta cố tình không chặn họng mình, Hestia nắm chặt tay.

‘Tên khốn này hình như đã biết sản phẩm đó có thể  gây ngộ độc…’

Trong sáu tháng nữa, mọi người sẽ bắt đầu phàn nàn và có những triệu chứng ngộ độc.

Có thể bây giờ nó vẫn còn được ưa chuộng, nhưng đến khi họ mua và bán lại mỹ phẩm, giá cả thị trường của nó sẽ giảm đi đáng kể.

"Nhưng như này cũng đủ rồi mà."

Derrick sẽ hiểu được giao dịch này rủi ro đến mức nào.

"Xin lỗi, ngài Harbor. Có vẻ như việc hợp tác sẽ rất khó."

"Không, sao lại thế? Những cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có đâu!"

"Tôi biết đây là một đề nghị tốt. Tuy nhiên, hiện tại tôi quá bận rộn để bắt đầu một công việc kinh doanh mới. Tôi rất trân trọng đề nghị của ngài."

"Đừng nói thế - ngài hãy suy nghĩ thêm đi. Ta sẽ để sản phẩm ở đây."

Victor nằng nặc để lại mỹ phẩm khi rồi ra khỏi văn phòng. Trong khi Derrick đi tiễn ngài ta, Hestia vội vàng kiểm tra mỹ phẩm.

‘Mình không thể để cha chú ý đến cái này lần nữa.’

Phải có cách nào đó…

Trong lúc mải mê suy nghĩ, một thứ sáng lấp lánh đã lọt vào mắt cô bé.

"Cái này..."

Đó là chiếc vòng cổ mà cô đã cắn răng cầm cố trong quá khứ vì thiếu tiền mà.

Đó là món quà mà Derrick đã tặng cô vào lần đầu gặp mặt.

Mặc dù ghét sự xuất hiện của người cha mới, nhưng cô luôn mang theo chiếc vòng cổ xinh đẹp này bên mình.

"Như này là được rồi!"

Hestia nhanh chóng bỏ chiếc vòng cổ vào hộp đựng mỹ phẩm. Sau đó, cô đóng chặt nắp và lắc mạnh.

Sau khi tiễn Victor đi, Derrick thở dài.

"...Tài chính của chúng ta không ổn định."

Thật lòng mà nói, nó rất hấp dẫn. Ông biết mỹ phẩm đang là xu hướng vì đã nghe nói về nó.

Nhưng giá cả cao hơn dự kiến, và nếu có bất kỳ điều gì xảy ra, thiệt hại sẽ rất rõ ràng, khiến ông khó đưa ra quyết định.

‘Muốn kiếm được nhiều tiền, ta phải dũng cảm như một người đàn ông. Nếu ngài đổi ý, cứ liên lạc với ta.’ 

Những lời của Victor vang vọng trong tai ông trước khi chiếc xe ngựa rời đi. Mà thôi, gia đình Harbor không phải là rất giỏi kinh doanh sao?

"Bây giờ ta đã có đứa con thứ ba rồi... Ta cần phải suy nghĩ thêm một chút."

Khi trách nhiệm ngày một tăng, gánh nặng trên vai Derrick với tư cách là trụ cột gia đình càng trở nên nặng nề. Quay trở lại văn phòng, Derrick sững sờ trước cảnh tượng hỗn loạn.

"Hestia!"

"Cha..."

Những đồ trang điểm mà Victor để lại vương vãi khắp ghế sofa và thảm. Rõ ràng là cô bé đã nghịch chúng.

"Con không nên nghịch đồ trang điểm đó chứ."

"Con chỉ muốn làm cho chiếc vòng cổ đẹp hơn thôi mà."

"Chiếc vòng cổ?"

"Vâng! Trang điểm là để trông đẹp mà, phải không cha? Con muốn làm cho chiếc vòng cổ của con đẹp hơn nữa!"

Nhìn thấy Hestia cười tươi rói với khuôn mặt phủ đầy phấn trắng, Derrick không biết nói gì.

Y nhanh chóng phủi hết phấn trên quần áo và mặt của cô bé.

"Ta hiểu ý của con rồi, nhưng từ nay con không được nghịch đồ của Papa nữa nhé?"

"Vâng! Nhưng cha ơi, cha nhìn này! Chiếc vòng cổ trông đẹp hơn nhiều, đúng không?"

Derrick bật cười khổ sở khi nhìn thấy chiếc vòng cổ phủ đầy phấn trắng. Nhưng rồi y nhận ra đó chính là chiếc vòng cổ mà mình đã tặng cho con gái.

"Con đã giữ cái này... suốt thời gian qua sao?"

"Đó là quà của cha tặng con mà!"

Derrick mím chặt môi.

Bốn năm trước, khi lần đầu gặp Anna và Hestia, cô bé luôn tránh xa y .

Ngay cả khi đứa con thứ hai, Elvin, ra đời, và chỉ vài ngày trước khi Annie chào đời, thật lạ khi đứa trẻ từng rụt rè lại thay đổi hoàn toàn chỉ trong vòng một đêm…

'Có lẽ con bé chỉ khó mở lòng với cha mà thôi.'

Ông từng nghĩ con bé ghét mình, và việc nhận ra điều đó là hiểu lầm đã khiến trái tim y được sưởi ấm.

"Con không cần phải làm những việc như thế này đâu; Tia của chúng ta đã là người đẹp nhất rồi."

Vừa nói, Derrick vừa phủi hết phấn trên chiếc vòng cổ. Khi lớp phấn trắng biến mất, bề mặt đen bóng lộ ra. Cảm thấy có gì đó không ổn, Derrick nghiêng đầu.

"...Tia, từ đầu nó đã như vậy à?"

"Hả? Trước kia nó lấp lánh lắm, nhưng giờ lại đen thui. Tại sao vậy? Sao nó không còn đẹp nữa?"

"Màu bạc bị đổi màu cho thấy có độc tố."

Nếu Hestia nói rằng ban đầu nó chỉ là một chiếc vòng cổ bạc bình thường…

Ánh mắt của Derrick đổ dồn vào Hestia, khuôn mặt cô bé giờ đã trắng bệch vì phấn.

Trong chốc lát, mặt Derrick tái mét lại, y vội vàng bế Hestia lên.

"Em yêu! Mau chuẩn bị nước tắm ngay đi! Nhanh lên!"

Nhận ra đồ trang điểm có độc, Derrick vội vàng lau sạch cho Hestia.

Trong vòng tay bối rối của Derrick, Hestia thầm cười đắc ý.

‘Hay lắm, đúng như kế hoạch.’

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play