Edit Ngọc Trúc

Những cành khô lớn quấn lấy nhau, kết thành từng mảng, tạo thành một lớp lưới chằng chịt, khiến số lượng cành cây như tăng lên gấp bội. Chúng vươn ra, uốn lượn như những con sóng gỗ bị kích động, càng lúc càng xoắn xuýt quái dị hơn.

Không khí lại một lần nữa tràn ngập mùi hương u ám, chỉ là lần này nồng đậm hơn. Ninh Ngọc nhíu mày, mùi thơm ngọt ngào xộc thẳng vào mũi khiến dạ dày cậu cuộn lên, cảm giác buồn nôn lan tràn.

"Bọn họ rốt cuộc là thứ gì... nhân loại dị hóa?" Ninh Ngọc cảnh giác nâng súng, chậm rãi lùi về sau, ánh mắt dán chặt vào một đứa trẻ giữa đám đông. Đến khi lưng chạm vào Lý Hào, cậu mới hạ giọng hỏi: "Làm sao con người có thể bị phóng xạ dị hóa?"

Lý Hào siết chặt chiếc rìu chữa cháy trong tay, không đáp.

Đám trẻ đột nhiên lao tới. Một đứa bé nâng cánh tay, những thân cây thô to như rồng uốn mình chui vào lòng đất. Ninh Ngọc cảm nhận được mặt đất dưới chân rung chuyển, cậu lập tức nghiêng người né đòn, đồng thời giương súng bắn liên tục về phía những nhánh cây.

“Mẹ... mẹ... mẹ...”

Những cành cây đầy gai nhọn quấn lấy quần áo, kéo rách từng mảng vải. Máu từ những vết xước trên da rỉ ra, thấm vào lớp vải bị xé nát. Trong chớp mắt, trên người Ninh Ngọc chi chít những vệt máu mảnh.

Cơn đau từng đợt dâng lên, hơi thở cậu trở nên rối loạn, tay cầm súng cũng bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

“Cẩn thận!”

Lời cảnh báo của Lý Hào còn chưa dứt, tầm nhìn của Ninh Ngọc bỗng chao đảo. Cậu rơi xuống, bên tai vang lên tiếng cười điên cuồng của hai đứa trẻ. Cậu chỉ kịp nhận ra nơi mình đặt chân đã biến mất, như thể vừa giẫm lên một cái bẫy đen ngòm được cố tình bố trí sẵn.

Không xong!

Những cành cây quấn chặt lấy cậu, kéo cậu lao xuống. Gai nhọn đâm sâu vào da thịt, mang theo từng cơn đau bỏng rát. Máu tươi tuôn trào khỏi vết thương, không thể kìm được tiếng rên đau đớn bật ra từ cổ họng. Trán cậu rịn đầy mồ hôi lạnh.

Dưới lòng đất, những cành khô đan thành một chiếc lồng, che khuất mọi ánh sáng và âm thanh từ bên ngoài. Cậu không còn đủ sức giãy giụa, bị những cành cây siết chặt đến mức không thể cử động.

Trong bóng tối, ánh sáng xanh u ám lóe lên. Hai gương mặt tái nhợt giống hệt nhau dần hiện ra, mỗi bên một đứa, đôi mắt đen nhánh trừng trừng nhìn cậu. Ngay cả khóe miệng cũng vẽ nên một nụ cười lạnh lẽo giống hệt nhau.

“Tìm được rồi... tìm được rồi... tìm được rồi...”

“Tìm được mẹ rồi, mẹ.”

Giọng nói lanh lảnh vang lên, réo rắt như lời thì thầm oán hận. Ninh Ngọc sững người, da gà nổi dọc theo sống lưng.

Bên ngoài lồng cây, Lý Hào vẫn chưa ngừng tấn công. Ánh lửa lập lòe len qua những kẽ hở. Đứa trẻ bên trái nâng tay lên, chiếc lồng cây lập tức siết chặt hơn, kéo Ninh Ngọc nhanh chóng chìm xuống lòng đất.

Cảm giác mất trọng lực bất ngờ khiến cậu choáng váng. Cơn đau trên người dần trở nên mơ hồ. Mãi đến khi ý thức dần hồi phục, cậu mới gắng gượng mở mắt, nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.

“Mẹ…”

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng trở về với chúng con.”

Gông xiềng quấn chặt tứ chi, những chiếc gai ngược chậm rãi siết lại. Ninh Ngọc đau đến mức không thở nổi, vết thương trên tay không ngừng lạnh buốt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị chúng xé nát. Cậu không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bóng dáng nhỏ gầy kia càng lúc càng tiến lại gần.

“Không ai có thể quấy rầy chúng ta nữa đâu, mẹ. Sẽ không ai bắt mẹ phải chạy trốn.”

“Tại sao lại bỏ rơi chúng con? Chúng con không phải là quái vật lợi hại nhất của mẹ sao?”

“Mẹ, mẹ không thích chúng con à?”

“Mẹ, mẹ không muốn tiếp tục làm thí nghiệm sao?”

Những câu hỏi ngây thơ mà ép buộc từng bước áp sát. Sợ hãi và kinh hoàng ập đến như cơn lũ, mạnh mẽ đến mức trong khoảnh khắc còn lấn át cả cơn đau đang giày vò khắp cơ thể.

Những lời gọi đầy thân mật vang lên, nhưng ánh mắt chúng lại tràn đầy oán độc khi nhìn gương mặt Ninh Ngọc. Chưa kịp phản ứng, từ đỉnh lồng cây, những sợi dây leo bất ngờ hạ xuống, trong nháy mắt siết chặt lấy cổ cậu, bóp nghẹt đường thở.

“Tại sao lại bỏ trốn? Ở lại đi, ở lại đi.”

“Mẹ, chúng ta mãi mãi là một gia đình.”

Mạch máu trên trán căng lên, gương mặt Ninh Ngọc đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Cậu vô lực ngẩng đầu theo hướng kéo của dây leo.

Ánh sáng huỳnh quang lóe lên trên khuôn mặt cậu. Không khí bỗng chốc ngưng đọng.

Những sợi dây leo như rắn rút nhanh về đỉnh lồng cây, sức ép trên cổ bỗng dưng thả lỏng. Không khí đột ngột tràn vào phổi.

“Không phải mẹ.”

“Ngươi không phải mẹ.”

Tiếng ho khan dày đặc vang vọng trong lồng cây, cơn đau nóng rát từ lồng ngực lan ra khắp cơ thể. Họng siết chặt đến mức từng hơi thở đều vỡ vụn. Ninh Ngọc nhíu mày, cố gắng vực lại tinh thần giữa cơn choáng váng.

Đứa trẻ bên phải giơ tay lên. Một cành cây nâng lên một tấm thẻ khô vàng, treo lơ lửng bên mặt Ninh Ngọc. Ánh mắt nó di chuyển qua lại giữa tấm thẻ và gương mặt cậu, như thể đang nghiêm túc so sánh điểm khác biệt.

Tấm thẻ có dấu vết bị nung nóng làm chảy một góc, hình dạng giống như thẻ công tác nào đó.

Trên ảnh chụp, người phụ nữ có ngũ quan tương tự Ninh Ngọc đến năm, sáu phần. Đôi mắt ẩn chứa cảm xúc sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, khóe mi hơi cong lên, mang theo vài phần anh khí trong vẻ ôn hòa.

Dưới ảnh có hai dòng chữ, rõ ràng ghi:

Dr. Shane,Tiến sĩ - Lâm Tuyết Nhạn.

Tim Ninh Ngọc chợt ngừng một nhịp.

Nụ cười của người phụ nữ trong ảnh khẽ rung động trong tầm mắt cậu. Cậu không thể ngờ rằng, sau ngần ấy năm, manh mối đầu tiên về cha mẹ mình lại xuất hiện trong một hoàn cảnh thê thảm đến vậy.

Cảm xúc ào ạt trút xuống, máu trong cơ thể như bị khuấy động, sôi trào dữ dội. Cánh tay Ninh Ngọc khẽ run, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói bật ra đầy chất vấn.

“Làm sao các ngươi có được đồ của bà ấy?! Bà ấy ở đâu? Rốt cuộc các ngươi là ai?!”

Hai đứa trẻ mặt không đổi sắc, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của cậu. Đứa bên trái vung tay lên, một nhánh cây sắc bén sượt qua cổ cậu, cắm thẳng vào vách lồng cây. Sau gáy Ninh Ngọc lập tức rỉ máu, vệt đỏ dữ tợn lan ra.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi là ai?”

“Mẹ là mẹ của chúng ta.”

“Mẹ đã tạo ra 4520 và 4521.”

Hai giọng nói một cao một thấp, từng câu từng chữ ăn khớp, không cho cậu cơ hội chen vào.

“Chỉ có mẹ mới đối tốt với chúng ta, chỉ có mẹ không phải người xấu.”

“Nhưng mẹ lại đi cùng người xấu, mẹ cũng giống như bọn họ, không cần chúng ta nữa.”

“Người xấu nào?” Ninh Ngọc lập tức bắt được manh mối trong lời nói của chúng. Cậu vội vàng muốn tiến gần thêm chút nữa, nhưng gai nhọn đã cắm sâu vào da thịt. Cậu không hề để ý, tiếp tục truy vấn: “Các ngươi nói mẹ ta đi cùng ai?”

Không gian bỗng chốc yên lặng, như thể có ai đó vừa ấn nút tạm dừng. Nhưng sát khí trong đáy mắt hai đứa trẻ lại càng lúc càng rõ rệt.

Đứa bên trái gắt gao nhìn chằm chằm cậu, giọng nói lạnh lẽo đến rợn người.

“Ngươi nói cái gì?”

“Nói dối! Ngươi đang nói dối!”

Đứa bên phải gào lên chói tai, khuôn mặt tái nhợt nhuốm máu chỉ trong chớp mắt đã áp sát ngay trước Ninh Ngọc. Con ngươi đen nhánh bất động, găm thẳng vào mắt cậu. Đôi môi trắng bệch khẽ mở ra, để lộ khoang miệng đầy rẫy những chiếc răng nhọn dị dạng.

“Ngươi không phải con của mẹ! Ngươi không phải quái vật! Chúng ta mới phải!”

Tiếng gào rống mang theo tần suất thấp, như một luồng sóng âm xuyên thẳng qua đại não. Mùi tanh xộc thẳng vào mũi, gần ngay trong gang tấc. Ninh Ngọc nhắm chặt hai mắt, cả người căng cứng, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

“Hắn giống mẹ.” Giọng nói lạnh lẽo của đứa trẻ bên trái đột nhiên vang lên từ phía sau. Những ngón tay lành lạnh trượt trên gáy Ninh Ngọc, rồi đột ngột ấn mạnh xuống. “Hắn là con người mà mẹ tạo ra. Hắn là con người, 4520.”

“Con người, khanh khách, con người…” Đứa trẻ bị gọi là 4520 bật ra một tràng cười u ám, kéo theo đứa trẻ còn lại cùng cười. Những thân cây khổng lồ vươn dài như rắn, rút lui về trung tâm lồng cây. “Thì ra con người cũng bị mẹ bỏ rơi. Chúng ta đều là phế phẩm bị vứt bỏ… Ha ha ha…”

Những cành gai siết quanh người Ninh Ngọc thoáng lỏng ra một chút. Làn da bị cào rách đã tê dại không còn cảm giác. Trong cơn tê cứng, cậu tìm được một tia cơ hội để thở dốc, vội vàng nắm lấy khoảng trống khi song bào thai đang nói chuyện mà đặt câu hỏi trước.

“Mẹ ta đâu? Những người đó đã đưa bà ấy đi đâu?”

Hai ánh mắt lập tức xoáy chặt vào cậu. 4520 nhếch môi, lời nói mập mờ:

“Người xấu nói, thành xây được hơn một nửa rồi.”

4521 cũng để lộ hàm răng nhọn, tiếp lời như một câu đố:

“Người xấu nói, phải đi đón bình minh.”

4520 tiếp tục: “Mẹ vốn dĩ có thể đưa chúng ta đi.”

4521 nói tiếp: “Nhưng họ đã đóng cửa tòa tháp trắng.”

“Mẹ mang theo tiểu quái vật.”

“Mẹ không chọn chúng ta. Chúng ta là phế phẩm.”

Những sợi dây leo bám chặt lấy cơ thể cậu. Lần này, gai nhọn cắm sâu hơn, rạch ra những vết thương hình vảy cá trên cánh tay Ninh Ngọc. Nhưng rõ ràng, song bào thai không có ý định giết cậu ngay.

Những cành cây siết lấy chân, kéo cậu lên cao, treo lơ lửng giữa lồng cây. Chúng dần dần siết chặt hơn, như thể muốn từng bước xé nát cậu ra thành từng mảnh.

Cơn đau bùng nổ từ bắp đùi, lan thẳng lên đại não. Ninh Ngọc hét lên:

“Mẹ tôi rốt cuộc đang ở đâu?!”

Cành cây đang phát lực bỗng ngừng lại giữa không trung. Hai bóng dáng nhỏ gầy biến mất trong bóng tối, chỉ còn vài tia sáng  xanh lục mờ nhạt nhấp nháy. Đột ngột, hai khuôn mặt tái nhợt lại hiện ra ngay trước mắt cậu.

Chúng không trả lời câu hỏi của cậu.

Bốn con ngươi đen thẫm như vực sâu, phản chiếu lại vẻ mặt căng cứng của Ninh Ngọc. Giọng nói non nớt tiếp tục vang lên:

“Nó không thích chúng ta. Nó sẽ ăn thịt chúng ta.”

“Là mẹ đã biến chúng ta thành quái vật. Là mẹ đã bỏ rơi chúng ta.”

Thân hình gầy gò của cả hai dần dần nâng lên theo những nhánh cây thô to. Những vạt áo cũ kỹ loang lổ vết nâu đậm, những hoa văn loang lổ giống như từng lớp vải dệt, nhưng so với vải, chúng giống dấu vết máu khô tích tụ hơn.

… Rốt cuộc chúng đã giết bao nhiêu người?

“Chúng ta muốn ăn thịt mẹ.”

“Như vậy chúng ta có thể mãi mãi ở bên mẹ.”

“Mãi mãi… mãi mãi…”

Những dây leo trên người siết chặt hơn. Song bào thai cất tiếng hát như một bài đồng dao, như thể đang chuẩn bị biến cậu thành vật thay thế, nuốt chửng vào bụng.

Tiếng cười lanh lảnh vang vọng trong bóng tối của lồng cây. Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân Ninh Ngọc. Cậu cúi đầu, gấp rút tìm cách thoát thân.

Không thể bị kẹt lại đây. Phải tìm cơ hội trốn đi.

Dây leo trên cánh tay siết chặt đến mức lún sâu vào da thịt, để lại những vệt máu kinh hoàng. Cậu cố dồn lực vào khuỷu tay, căng cơ tay để với tới con dao găm giắt sau lưng. Đầu ngón tay chạm đến chuôi dao, từng chút, từng chút một di chuyển lưỡi dao lạnh lẽo ra khỏi vỏ.

Da thịt bị siết chặt đến mức tím tái. Cậu gần như có thể dễ dàng rút được con dao, nhưng nó vẫn bị mắc kẹt.

Một chiếc gai sắc nhọn đột ngột lao thẳng về phía ngực cậu. Hơi thở tử vong lạnh lẽo phả vào da.

… Chỉ một chút nữa thôi!

Phanh!

——

Tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc. Ánh sáng nóng rực bùng lên, trong nháy mắt nuốt trọn lồng cây. Ngọn lửa quét qua vòm cây, liếm lên những cành nhánh đang quấn lấy Ninh Ngọc. Cành cây bị lửa bén vào lập tức cháy rụi, đứt đoạn trong khoảnh khắc. Những trói buộc trên cơ thể cậu cũng buông lỏng, trọng lực kéo cậu rơi thẳng xuống đáy lồng.

Máu chảy ra từ những vết thương chằng chịt. Cậu chống tay xuống đất, cánh tay run lên từng trận tê dại, suýt nữa khuỵu xuống, không thể đứng dậy nổi.

Ngọn lửa hoành hành, không khí cũng bị đốt cháy đến mức vặn vẹo, méo mó.

Ánh nắng từ trên cao xuyên qua đường hầm hun hút, chiếu thẳng vào lồng cây ẩn sâu dưới lòng đất.

Từng đốm lửa lách tách bùng lên. Tiếng gió rít gào xé toạc không trung. Một bóng đen cầm rìu xích lao xuống đáy lồng với tốc độ như chẻ tre.

4521 đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn. Bờ vai nhỏ gầy của nó nổ tung, một đóa huyết hoa bắn tung tóe. Ở một góc không xa, Lý Hào vung rìu lên.

Máu đỏ sẫm dần dần loang lổ trên khuôn mặt hắn. Đôi mắt vàng kim giữa sắc đỏ trở nên chói mắt đến kỳ lạ.

Lý Hào như một ác quỷ bò ra từ biển xác chết, ánh mắt buông xuống, tràn ngập sát ý lạnh lẽo, không mang theo chút thương hại nào. Hắn siết chặt cây rìu vấy máu trong tay, từng bước ép sát song bào thai đang bị thương.

Sát khí của hắn khiến người ta khiếp sợ. Trong khoảnh khắc, cả hai đứa trẻ đều quên mất việc tấn công, theo bản năng lùi lại, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm con mồi trước mắt, con mồi giờ đây lại trở nên nguy hiểm dị thường.

Ninh Ngọc khó khăn chống vào vách lồng còn sót lại, cố gắng đứng dậy. Nhìn bóng người đang chắn giữa mình và song bào thai, cậu vô thức bước lên vài bước, thử gọi:

“…Lý Hào?”

Ánh lửa cam hồng lay động. Nghe thấy tiếng gọi, Lý Hào nghiêng đầu, đôi mắt vàng kim chói lọi phản chiếu ngọn lửa bừng bừng. Hắn lạnh giọng quát, chặn lại bước chân Ninh Ngọc đang tiến gần hơn:

"…Đừng tới đây."

Hơi thở Ninh Ngọc khựng lại. Cảm giác bất an trào dâng, xâm chiếm toàn bộ thần kinh.

"Đồ vật ở trong xe. Trong vòng hai ngày, đến tọa độ thứ hai tìm Bồ Câu Trắng. Hắn sẽ nói cho ngươi biết sự thật về cha mẹ ngươi."

Lý Hào quay đầu, hạ thấp trọng tâm, giọng nói vang lên như sấm, chấn động ngay trước mặt Ninh Ngọc.

"Bây giờ, lập tức, mang theo đồ vật rời đi."

"Nếu dám quay đầu lại, tôi sẽ giết cậu."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play