Edit Ngọc Trúc
Ngọn lửa phía sau dần tàn lụi, đầu ngón tay Ninh Ngọc run rẩy, trong đầu chỉ còn lại phản xạ máy móc, cắm đầu chạy thục mạng. Cậu nghiến chặt răng hàm, mặc kệ vị tanh ngọt của máu đang tràn ngập cổ họng.
Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?!
Nhịp thở rối loạn theo từng nhịp tim, cậu nuốt xuống vị máu tanh trong miệng, gắng gượng dừng bước, vươn tay kéo mạnh cánh cửa khoang lái.
Không gian không rộng lắm, nhìn thoáng qua là thấy hết. Mùi da thuộc nhàn nhạt tràn vào khoang mũi.
Trên người cậu đau rát bỏng rát, như đang cảnh báo phải rời đi ngay.
Sự tấn công của cặp song sinh quá hung mãnh, Ninh Ngọc hiểu rõ—nếu cậu cố chấp ở lại, chỉ khiến Lý Hào thêm phân tâm, trở thành bia ngắm sống mà thôi.
Nhưng thân thể cậu lại khựng lại ngay bên ngoài xe, chỉ còn một bước nữa là có thể ngồi vào ghế lái, vậy mà thế nào cũng không thể bước thêm.
Mu bàn tay siết chặt lấy khung xe đến trắng bệch, cậu nhìn chiếc ghế phụ trống trơn, cơn phẫn uất dâng lên mãnh liệt, gần như nhấn chìm lồng ngực.
Từ lúc cậu bị bắt đi đến hành trình này, chiếc ghế phụ vốn để chất hàng hóa và vật tư, không biết từ khi nào đã lặng lẽ trở thành một chỗ ngồi cố định, đến mức không thể tách rời.
Lúc đó bọn họ nói sẽ đồng tâm hiệp lực, chẳng lẽ "đồng tâm hiệp lực" chính là để cậu được cứu hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đi vào chỗ chết, còn mình thì an nhiên làm kẻ đào binh sao?
"Rầm!"
Ninh Ngọc vung nắm đấm đập mạnh lên nóc xe, tiếng vang chấn động cả khoang. Cơn đau nhức từ lòng bàn tay đánh tan chút do dự còn sót lại trong đầu.
Với con người, cảm xúc vốn luôn đến muộn một bước.
Mặc kệ! Cậu nghĩ. Đi con mẹ nó cái gọi là lựa chọn tối ưu.
Chẳng phải chỉ là xui xẻo thôi sao? Lần này còn chưa đủ thảm à?
Tiếng tim đập dội vào màng nhĩ ầm ầm như trống trận, cậu xốc nắp cốp xe, quét mạnh đống vật tư lộn xộn sang một bên. Tiếng lạo xạo vang lên, cộng hưởng với từng nhịp tim kịch liệt. Cậu chẳng phân biệt nổi rốt cuộc là cái gì đang gào thét trong đầu mình, chỉ theo bản năng duỗi tay mở chốt khóa bí mật, giật mạnh tấm che phía trên.
Dưới lớp ngăn kép là một khẩu shotgun, bên trong đã nạp sẵn năm viên đạn.
Mọi biến cố xảy ra quá nhanh. Ban đầu cậu không lựa chọn khẩu súng này, bởi tầm bắn của nó có hạn, lại khá nặng, không phù hợp để mang theo chiến đấu.
Nhưng lúc này không còn thời gian để kén chọn nữa.
Ninh Ngọc vơ lấy số vật tư còn lại, mạnh tay đóng sập cốp xe, cầm chắc khẩu súng rồi lao điên cuồng trên con đường đổ nát.
Mùi khói súng trộn lẫn với mùi máu tanh và thứ hương thơm quái dị nào đó, khắp nơi đầy rẫy những vết máu văng tung tóe, gạch đá vụn vỡ, dấu vết giao tranh hằn sâu lên mọi bề mặt.
Hương thơm nồng đến mức khiến đầu óc quay cuồng. Khi cậu chạy đến nơi, lưỡi rìu chữa cháy trong tay Lý Hào đã xuất hiện mấy vết nứt không thể bỏ qua.
Cánh tay trái của anh ta hoàn toàn bị bao phủ trong máu đen đặc quánh, vết thương lộ ra thịt đỏ tươi, máu nhỏ từng giọt xuống mặt đất, tạo thành một chuỗi dấu vết kéo dài.
Dây leo từ bốn phương tám hướng ập tới, nhanh chóng siết chặt vòng vây. Ninh Ngọc vừa đè thấp trọng tâm, chuẩn bị nhắm bắn, thì đã thấy Lý Hào tay không bám lấy một thân cây, mượn lực xoay người, thuần thục tránh khỏi sự truy kích. Hắn lướt qua không trung, rìu trong tay vung thẳng về phía bản thể của cặp song sinh.
Bọn chúng lập tức thu cành cây lại để ngăn chặn đòn phản kích. Tiếng va chạm chát chúa lại vang vọng trong không gian, từng đợt từng đợt đẩy lùi tiếng gió và lửa cháy. Cặp song sinh dường như có sức bền vô hạn, tận dụng triệt để điểm yếu về thể lực của con người, mỗi đòn tấn công không chỉ mang tính chí mạng mà còn đặc biệt xảo quyệt, như đang cố tình tra tấn, mài mòn ý chí và sức chịu đựng của Lý Hào.
Mức độ dị hóa của bọn chúng vượt xa dự đoán của Ninh Ngọc. Dù bề ngoài và cách giao tiếp mang dáng vẻ con người, nhưng bản chất vẫn bị chi phối bởi thú tính, bản năng không khác gì những Dị Hóa Thể thông thường khác.
Nhìn thấy cặp song sinh đang cười cợt, vung chạc cây tấn công lần nữa, Lý Hào vẫn đứng yên, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào hướng công kích. Hắn cắn chặt răng, kéo chốt lựu đạn, chuẩn bị ném ra.
Nhưng đúng lúc đó—
“Tránh ra!!”
Tiếng hét bất ngờ vang lên.
Ninh Ngọc giương súng chắn trước người Lý Hào, ngón trỏ siết cò không chút chần chừ.
Tiếng nổ chói tai xé tan không khí.
Nhánh cây đang lao tới bị phát đạn bắn bay xa, lớp vỏ ngoài nổ tung thành những vệt cháy đen.
Cặp song sinh nhỏ gầy đứng cách đó không xa chẳng hề bận tâm, trái lại còn vỗ tay rào rào, bốn con mắt đen láy ánh lên sự thích thú. Chúng nhìn Ninh Ngọc như vừa phát hiện ra một món đồ chơi mới, hoan nghênh cậu gia nhập cuộc vui.
Khung cảnh trước mắt quái dị đến cực điểm, nhưng Ninh Ngọc không có thời gian mà nghĩ ngợi nhiều. Cậu lập tức túm lấy cánh tay Lý Hào: “Chúng ta đi!”
Nhưng Lý Hào vẫn đứng yên bất động, giọng nói lạnh buốt như phủ một lớp băng sương:
“Cậu muốn chết à?”
Ninh Ngọc nuốt nước bọt theo bản năng. Dù có hơi sợ nhưng vẫn gồng cổ cứng miệng cãi lại:
“Đúng vậy, anh cứ giết tôi đi.”
Ánh mắt Lý Hào trầm xuống, tay khẽ siết chặt cán rìu, như thể đang thực sự suy xét lời cậu nói.
Ninh Ngọc lập tức giơ hai tay: “Đừng đừng đừng! Đừng giết tôi! Tôi nói giỡn mà, đại ca, cầu xin anh!”
Còn chưa kịp thở phào, dưới chân đột nhiên có thứ gì đó cựa quậy.
Mảnh gạch nứt vỡ.
Một nhánh cây vươn lên như mũi thương, lao thẳng tới với tốc độ gần như không thể nhìn rõ.
Nhưng Lý Hào còn nhanh hơn.
Ngay khoảnh khắc nó phóng đến, hắn nghiêng người nhấc chân, đạp mạnh.
Cành cây lao đến bị đá bay, bật ra xa như một mũi tên gãy.
Đây hiển nhiên không phải là tốc độ phản ứng và sức mạnh mà con người có thể đạt được.
Ninh Ngọc khó khăn lắm mới né tránh được đòn tấn công còn sót lại, chợt thấy một lưỡi sắc bén lướt qua cổ. Trên làn da trần nhanh chóng sưng lên một vết thương, máu nơi mép vết cắt cuồn cuộn chực trào, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tuôn ra.
Mồ hôi lạnh đọng trên trán cậu, cường độ chiến đấu cao và cảm giác chạm trán tử thần dày đặc khiến ngực như bị một ngọn lửa thiêu đốt, chỉ chực bị cơn đau mãnh liệt nuốt chửng.
Cuộc huyết chiến vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cặp song sinh dị hóa không ngừng vung vẩy những cành cây thịt, trêu đùa nhìn hai người bị dồn ép đến kiệt sức dưới thế công dày đặc, phát ra từng tràng cười quái dị.
Lối thoát cả trước lẫn sau đều bị phong tỏa, những cành cây khô cao vút như chọc thẳng lên bầu trời, hoàn toàn chặt đứt mọi hy vọng sống sót.
Trận chiến kéo dài đã gần như rút cạn thể lực của Ninh Ngọc. Hơi thở của cậu dần trở nên rối loạn, ngay cả việc hỗ trợ hỏa lực cho Lý Hào cũng bắt đầu xuất hiện những sai lầm và gián đoạn. Áp lực vô hình đè nặng đến mức cậu gần như không thể thở nổi, chỉ có thể cắn răng gắng gượng theo kịp nhịp độ điên cuồng của trận chiến.
Cậu nghiến chặt răng, nhanh chóng lắp đạn vào súng, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng người đầu tiên mất khả năng chống đỡ lại không phải là mình—mà là người có vết thương nhẹ hơn.
Ngược lại, người lẽ ra bị thương nặng hơn, không những không hề có dấu hiệu giảm sút khả năng hành động, mà dường như còn sở hữu một thể lực vô tận. Chiếc rìu chữa cháy đỏ thẫm trong tay hắn quét ngang như một cơn cuồng phong, tốc độ và sức mạnh không hề suy giảm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự quấy nhiễu của cặp song sinh.
Sự kỳ lạ nằm ở chính những chi tiết nhỏ này.
Ninh Ngọc nâng súng, lần nữa nhắm thẳng vào cặp song sinh, đồng thời nhận ra rằng Lý Hào dường như đã có gì đó không giống với trước kia.
Nếu như trước đây, mọi động tác chiến đấu của Lý Hào đều thể hiện sự phán đoán dựa trên kinh nghiệm, thì lúc này, trạng thái chiến đấu của hắn lại giống như một dã thú săn mồi theo bản năng.
Hắn hoàn toàn không chịu rời khỏi công viên giải trí nếu chưa giết chết cặp song sinh.
Tựa như hắn đang kiềm chế một nguồn sức mạnh nào đó sắp bùng phát.
Mỗi lần ra đòn xong, hắn đều có một thoáng dừng lại khó nhận ra. Trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng cam, tia sáng lập lòe như một ngọn đèn đang chập chờn trong gió.
Ninh Ngọc không rõ Lý Hào đang giấu diếm điều gì.
Dựa trên tình hình trước mắt, tốc chiến tốc thắng là lựa chọn tối ưu nhất.
Đã đến nước này rồi, còn giấu át chủ bài làm gì nữa? Điều đó chẳng khác nào tự chặt đi đường sống của chính mình.
"Đừng băn khoăn! Có biện pháp nào thì cứ trực tiếp dùng đi!"
Ninh Ngọc không có thời gian để sợ hãi trước sự thay đổi của Lý Hào, cậu chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mối đe dọa trước mắt.
Lửa súng lóe lên, những viên đạn liên tiếp được bắn ra. Khi cậu lại một lần nữa mở khoang đạn để nạp thêm, kiểm tra túi đạn dược bên hông, bên trong chỉ còn lại mấy viên đạn cuối cùng.
Không kịp do dự, Ninh Ngọc lao mình tránh khỏi những chiếc gai sắc nhọn trồi lên từ mặt đất, nhanh chóng nạp tất cả số đạn còn lại vào súng.
Nhưng đến viên đạn cuối cùng, cậu lại chần chừ.
Không thể tiếp tục dựa vào hỏa lực áp chế như trước. Những cành cây kia có độ cứng ngang với rìu và dao, nếu để chúng đến quá gần, cận chiến sẽ là hành động ngu ngốc.
Phải nghĩ cách khác.
Ninh Ngọc ép bản thân không bấm cò súng theo bản năng, chỉ dựa vào phản xạ để đối phó với những đòn đánh bất ngờ. Cậu quét mắt khắp nơi, tìm kiếm bất kỳ cơ hội nào có thể phá vỡ cục diện này—và ngay lập tức nhìn thấy Lý Hào đang đứng yên tại chỗ.
Hắn cúi đầu, như thể đang kiềm chế thứ gì đó. Những gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang siết chặt trán, toàn bộ cơ bắp căng chặt như một con dã thú bị dồn ép đến cực hạn, chỉ chực bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cặp song sinh cũng nhận ra sự tạm dừng của hắn, lập tức huy động cành cây, ồ ạt đâm thẳng xuống như một trận cuồng phong.
Đòn tấn công này mang theo sức mạnh hủy diệt, nhất định phải lấy mạng hắn.
Nhưng ngay trước khi những cành cây có thể xuyên qua người Lý Hào, một bóng người lao đến.
Đạn yểm hộ bay vọt theo từng bước chân, Ninh Ngọc vươn tay đẩy mạnh, dùng chính quán tính của mình để húc thẳng vào Lý Hào. Cả hai bị đẩy ngã lăn xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc ấy, những cành cây nhọn hoắt đâm xuyên qua không khí, ghim sâu vào mặt đất ngay vị trí Lý Hào vừa đứng.
Máu dồn lên não, Ninh Ngọc lập tức lật người ngồi dậy, nắm chặt lấy Lý Hào kéo lên:
"Anh đang làm cái quái gì vậy?!"
Lý Hào hất mạnh tay cậu ra, không chút lưu tình.
Mái tóc trước trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo thấm đẫm dấu vết của trận chiến. Đôi mắt cam kim sắc sáng rực lên, như một viên hổ phách phát sáng trong đêm tối.
“Cút ngay.”
Giọng hắn khàn đặc, thấp đến mức gần như gầm gừ, mang theo áp lực nặng nề, nặn ra lời cảnh cáo cuối cùng:
"...... Đừng động vào tôi."
Mùi hương kỳ lạ nồng nặc bốc lên từ những cành cây của cặp song sinh, lan tỏa khắp không gian.
Ninh Ngọc không kịp đưa tay ngăn lại, hương khí len lỏi vào mũi cậu, xuyên qua xoang mũi rồi thẳng đến đại não, như một lớp sương mỏng tinh mịn bao phủ, dù có cố gắng thế nào cũng không xua tan được.
Những khóm hoa cỏ còn sót lại trong vườn như nhận được tín hiệu, đồng loạt sinh trưởng mạnh mẽ, tạo thành một áp lực khổng lồ thổi quét từ trong ra ngoài.
Toàn bộ khu sân bị những nhánh cây chằng chịt vây kín, như một bãi săn được dựng lên tỉ mỉ dành riêng cho hai người bọn họ.
Những cành cây tái nhợt xoắn vào nhau, uốn lượn theo những đường cong quỷ dị khó đoán trong không trung. Đầu gai sắc nhọn ẩn hiện giữa tiếng cười dữ tợn của cặp song sinh, đan thành một mạng lưới thiên la địa võng, chĩa thẳng vào vị trí của họ.
Không còn bất kỳ khe hở nào để tránh né.
Ngay khoảnh khắc những cành cây sắp ập xuống, không gian trước mắt như mở rộng thành một tấm lưới vô hình.
Ninh Ngọc chưa kịp phản ứng, nhưng một giọng nói mang theo sự cộng hưởng kỳ lạ đã bật thốt ra từ miệng cậu trước cả khi ý thức kịp nhận ra.
"——Dừng lại!"