Edit Ngọc Trúc
Dư Tranh liếc mắt, sảng khoái cười nói: “Đương nhiên có thể, đi theo tôi.”
Nơi ở của hai người được sắp xếp tại một khách sạn gần khu Phong Hoa Sen Viên, một căn phòng tiêu chuẩn dành cho hai người. Không gian trong phòng không lớn, nhưng thắng ở chỗ sạch sẽ và ngăn nắp. Gần giường đệm, mơ hồ có thể ngửi thấy một mùi hương tươi mát mà không quá gắt.
Không biết có phải Ninh Văn Bân cố ý sắp xếp như vậy hay không, nhưng mùi hương quen thuộc này luôn khiến Ninh Ngọc hồi tưởng về quá khứ—những ngày còn nhỏ, khi cậu ngồi trên ban công, ngước nhìn quần áo phơi khô đung đưa trong gió.
Cánh cửa khẽ khép lại, Ninh Ngọc cuối cùng cũng buông xuống toàn bộ sự cảnh giác, mệt mỏi thở dài một hơi, ngửa mặt vùi vào sô pha.
Trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy bất an. Tiếng cọ xát rất nhỏ vang lên, Ninh Ngọc nghiêng mặt, vừa vặn có thể thấy Lý Hào ngồi bên cạnh.
Nhưng cậu ấy chỉ lặng thinh, gần như hòa vào chiếc sô pha màu khói bụi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play