Edit Ngọc Trúc
Đèn pin lóe sáng lần nữa, Ninh Ngọc vội vàng chụp, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của món đồ cổ sắp bỏ mình này.
Đêm tối như mực, nhấn chìm thế giới vào sự im lặng tuyệt đối.
Miệng giếng sâu thẳm và tối đen. Lý Hào nhanh chóng bám lấy thang giếng, thả người nhảy xuống.
Tầm nhìn chỉ là một màu đen kịt. Nghĩ đến con Dị Hóa Thể vẫn luôn lởn vởn quanh họ từ nãy đến giờ, Ninh Ngọc không kịp nghĩ xem có chỗ đứng vững hay không, lập tức chống tay vào miệng giếng rồi nhảy xuống.
Chân cậu vừa đặt lên thang giếng, bỗng nhiên cảm giác bị kéo chặt giữa không trung.
Một lớp dịch nhầy màu tro đen quấn chặt lấy chân cậu. Không kịp phản ứng, thứ đó đã nhanh chóng siết lại, lập tức kéo cậu ra khỏi giếng.
“... Mẹ kiếp!”
Xui xẻo đến mức này sao?!
Nhánh keo nhầy quấn lên cổ, yết hầu bị ép chặt, tiếng kêu cứu nghẹn lại ngay cổ họng. Theo phản xạ, Ninh Ngọc rút súng, nhắm vào lớp dịch nhầy trên đùi.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu siết cò, một sợi keo đen khác từ phía dưới quất tới, đánh bay khẩu súng trên tay cậu. Cơ thể cậu bị dịch nhầy kéo vào bóng tối, quăng mạnh xuống phế tích, tạo thành một màn bụi mù.
Ba lô cọ xát trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt, lực ma sát kéo trượt quần áo, khiến lớp da trần trụi bị rạch ra vô số vết xước nhỏ rướm máu.
Cậu theo bản năng chộp lấy những mảnh phế tích xung quanh, cố gắng chống lại lực kéo đang ghìm chặt mình.
Con Dị Hóa Thể lướt qua một bức tường đổ nát ở khúc ngoặt, Ninh Ngọc chớp lấy cơ hội, đạp mạnh vào một cột mốc gãy gần đó.
Không kịp rút dao găm, cậu liều lĩnh đâm mạnh lưỡi dao vào lớp dịch nhầy đang siết chặt cổ mình. Một cơn tê dại lan ra từ hổ khẩu, lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua lớp keo dính, nhưng lại bị lực kéo cản lại giữa chừng.
Dị Hóa Thể đột nhiên rít lên chói tai, lực siết trên chân cậu lập tức tăng mạnh, gần như muốn bóp nát xương cẳng chân.
Cột mốc phát ra tiếng răng rắc, những chiếc đinh thép đóng vào mặt đất cũng bị kéo bật lên từng cái một.
Gương mặt hắn đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, bàn tay bấu chặt điểm tựa duy nhất. Trước khi ý thức hoàn toàn mờ đi, cậu dồn toàn lực đâm thẳng mũi dao xuyên qua lớp dịch nhầy.
Thứ quái dị ấy cuối cùng cũng nới lỏng. Không khí lập tức tràn vào phổi, khiến Ninh Ngọc ho dữ dội.
Lớp dịch nhầy vừa buông khỏi yết hầu cậu liền tan ra, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng ngưng tụ thành một khối, quấn chặt lấy cổ tay cậu, hung hăng quật xuống mặt đất đầy đá vụn.
Dao găm văng khỏi tay, Ninh Ngọc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Cậu theo bản năng muốn giãy ra để né tránh, nhưng ngay lúc đó, một mùi tanh hôi nồng nặc đã ập đến sát mũi.
... Không xong rồi.
“Nằm sấp xuống!”
Giọng nói trầm thấp cùng luồng gió mạnh lướt qua bên tai. Ninh Ngọc giật mình trong chớp mắt, rồi lập tức cúi đầu vùi mặt vào cánh tay.
Ngọn lửa bùng lên, sáng rực cả màn đêm. Dị Hóa Thể rít lên, co rút tứ chi, thân thể khổng lồ quằn quại dữ dội, cố giãy khỏi những mảng lửa đang thiêu cháy lớp dịch nhầy trên da.
Cơn gió nóng hừng hực quét ngang mặt. Khi Ninh Ngọc ngẩng đầu lần nữa, Lý Hào đã kéo cậu rơi xuống đáy giếng, bên trong đường hầm.
Nắp giếng lập tức đóng chặt. Dị Hóa Thể đến muộn một bước, va mạnh vào lớp van sắt, tạo ra những tiếng bang bang chói tai.
Ánh sáng mờ nhạt từ đèn chiếu khẩn cấp lập tức bật lên trong đường hầm. Cánh van nặng nề dần biến dạng dưới từng cú va chạm dữ dội. Thời gian an toàn không còn nhiều.
Còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Ninh Ngọc đã thấy Lý Hào nhanh chóng tiến vào đường hầm.
Cậu vội vàng nhấc ba lô lên, bước nhanh theo sau. Cơn đau bắt đầu lan khắp cơ thể theo từng bước chân.
Adrenaline đã cạn kiệt, cảm giác bỏng rát ập thẳng vào đại não không chút nhân nhượng. Cậu cau mày đến mức gần như nhăn thành một khối, đầu ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, khớp xương nổi lên đỏ ửng, nhưng vẫn không thể che lấp cơn đau bỏng rát phía sau lưng.
Mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra từ lỗ chân lông, thấm thành từng mảng lớn nhỏ trên quần áo của Ninh Ngọc. Gió lùa qua đường hầm, quét ngang lớp vải ẩm ướt dính sát vào da, khiến cái lạnh càng thêm thấu xương, thậm chí khiến môi cậu run lên.
Cách đó không xa, bóng người phía trước bỗng dừng lại. Ninh Ngọc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đối phương, lúc này mới nhận ra người kia đang đợi mình theo kịp. Một cảm giác xấu hổ khó hiểu dâng lên, cậu chỉ có thể nóng bừng tai, vội vàng bước nhanh tới.
Vất vả lắm mới trả được ân tình, giờ lại nợ thêm một cái. Nhưng nhìn vào thân thủ của Lý Hào... Cậu cũng không chắc mình có còn cơ hội trả lại hay không.
Đi qua cánh cửa hẹp, không gian phía sau rộng rãi thoáng đãng. Lý Hào kiểm tra súng một cách thuần thục, rồi dẫn đầu bước vào.
Trong phòng tràn ngập mùi nước sát trùng nhàn nhạt, che lấp hoàn toàn mùi tanh hôi trong xoang mũi.
Căn phòng không quá lớn, bốn phía được kê chật kín những giá sắt lớn nhỏ khác nhau. Trong một góc phía sau còn đặt một chiếc giường xếp, cả không gian trông giống như một phòng trú ẩn tạm thời.
Trên các giá sắt chất đầy những chai lọ và dụng cụ y tế, nhưng dược phẩm không được đầy đủ, phần lớn chỉ là thuốc kháng sinh và thuốc sát trùng. Một số ngăn kệ còn xếp gọn các tập hồ sơ và tài liệu.
Mọi thứ trong phòng đều phủ một lớp bụi dày, mỗi bước chân giẫm xuống liền làm bụi bặm bay tán loạn.
Lý Hào giơ tay che miệng mũi, nhanh chóng lục lọi trong đống giá sắt. Chỉ một lát sau, hắn vớ được một mớ đồ, tiện tay ném lên giường rồi vẫy tay ra hiệu cho Ninh Ngọc lại gần.
Ninh Ngọc cố nén cơn ngứa trong cổ họng, bước đến mép giường, lúc này mới miễn cưỡng nhận ra đó là một ít băng gạc và chai lọ thuốc.
Sự quan tâm này có phần hơi đột ngột.
Trong khoảnh khắc, cậu không hiểu ý đồ của Lý Hào. Lời thắc mắc sắp buột miệng thì cậu lại nghĩ, với kiểu người như Lý Hào, có hỏi cũng chưa chắc nhận được câu trả lời. Vì thế, cậu chỉ có thể im lặng nhận lấy ý tốt này trước.
Cậu buông lỏng vai, kéo áo khoác xuống, hai tay nắm lấy vạt áo, cởi chiếc áo sơ mi đã nhàu nát ra khỏi người.
Hệ thống điện trong nhà có lẽ đã cũ kỹ và hư hỏng, toàn bộ thiết bị chiếu sáng đều không sử dụng được. Ninh Ngọc đành phải tựa người vào ánh trăng, mượn chút sáng yếu ớt xuyên qua kẽ hở của tấm ván gỗ trên cửa sổ để miễn cưỡng phân biệt chữ viết trên nhãn chai.
Chữ viết tay loang lổ trên giấy, nét mực lan ra thành từng vòng nhỏ, hơn nữa lại không phải là ngôn ngữ mà hắn quen thuộc.
May mắn trước đây từng lang bạt khắp nơi, tiếp xúc với đủ loại sự vật, dù không hiểu ngôn ngữ này, nhưng nhìn cách sắp xếp ký tự, hắn vẫn có thể đoán được ý nghĩa cơ bản.
Nhưng chẳng phải người kia không biết chữ sao?
Trong đầu đầy ắp nghi vấn, cậu lấy một chai dung dịch ô-xy già loại lớn từ đống chai lọ, mở nắp, dốc thẳng lên lưng, để chất lỏng chảy xuống từng vết thương.
Cơn đau buốt nhói liên tục kéo đến, đến mức sau cùng cậu gần như tê liệt, không còn cảm giác gì nữa.
Ninh Ngọc cố gắng nén đau, nhưng tay bỗng nhiên trống không.
Giọng của Lý Hào bất ngờ vang lên phía sau: “Đưa tôi.”
"A?"
"Đừng lãng phí thời gian."
Lý Hào giật lấy chai thuốc, một tay giữ chặt vai và cổ cậu, dốc thẳng dung dịch ô-xy già xuống, nhanh chóng rửa sạch cát sỏi bám trên vết thương.
Diện tích bỏng quá lớn, dây thần kinh gần như không thể phân biệt nổi cơn đau đến từ chỗ nào. Ninh Ngọc giật thẳng sống lưng, suýt nữa không nhịn được mà co người ngồi xổm xuống đất.
Cơn đau nhói chỉ thoáng qua, sau đó cả tấm lưng dường như nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cậu khẽ cau mày, nhìn ánh sáng lẻn qua khe hở trên tấm ván gỗ, trong lòng không khỏi nghĩ—chỉ là khử trùng thôi mà, sao lại để người khác làm giúp? Cảm giác mất mặt đột nhiên ập đến. Nhưng để tránh bầu không khí trở nên quá xấu hổ, cậu vội vàng tiện miệng tìm một chủ đề để nói.
"À... cảm ơn anh. Hay là chúng ta đổi vị trí đi, anh có thể sẽ nhìn rõ hơn?"
Lực đạo trên vai đột nhiên tăng lên một chút. Cậu vừa mới nhấc vai lên liền bị ấn chặt trở lại.
"Đừng nhúc nhích, tôi thấy rõ."
"Vậy anh thật sự nhìn rõ sao?"
Ninh Ngọc nói đến một nửa, bỗng dưng cảnh giác, nghi ngờ hỏi: "anh sẽ không lừa tôi đấy chứ?"
"Lừa cậu thì tôi được lợi gì?"
Chai thuốc leng keng rung lên, cơn đau lạnh buốt như dòng điện giật từ lưng xuyên thẳng qua tim, khiến cậu lập tức cong người, bật ra một tiếng rên đau đớn.
Cổ tay vừa động liền bị chế trụ chặt, cả đầu và vai đều bị ấn xuống không chút nương tay.
"Nhịn đi. Nếu cậu không muốn giữ lại lớp da này, tôi có thể giúp cậu cắt luôn."
"Đừng!" Ninh Ngọc rên rỉ một tiếng, cả sống lưng nổi đầy da gà. "Tôi chịu được, chịu được mà"
Nắp chai đóng lại phát ra âm thanh khẽ vang lên phía sau, Lý Hào đặt chai ô-xy già xuống, kéo băng gạc ra, bắt đầu quấn từng vòng quanh vết thương trên lưng cậu.
Cơn đau bỏng rát dần dần dịu đi theo thời gian. Ninh Ngọc phối hợp với động tác của hắn, hơi nhấc tay lên, nhưng bầu không khí trầm mặc kỳ lạ này khiến hắn có chút không biết phải tiếp tục thế nào.
Cậu cắn răng, quyết định phá vỡ sự im lặng:
"À... Trước đó mấy lần anh ném dao kia học từ đâu vậy? Nhìn không giống chiêu thức linh tinh. Có thể dạy tôi không?"
"Nếu không giữ được mạng, học cũng vô dụng." Giọng Lý Hào vẫn lạnh nhạt, không chút gợn sóng.
Hắn kéo chặt lớp băng cuối cùng, dùng băng dán cố định lại, sau đó vỗ nhẹ lên vai Ninh Ngọc, ý bảo đã xong.
"Sao lại vô dụng được? Kỹ năng nhiều đâu có thiệt thân." Ninh Ngọc xoay xoay lưng, rồi lại khoác áo vào.
Lý Hào không nói thêm gì nữa, để mặc câu chuyện rơi tõm xuống đất. Ninh Ngọc thầm lẩm bẩm trong lòng, vừa định xoay người thì bất ngờ nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.
“Cậu đang tìm cha mẹ cậu?”
Động tác của Ninh Ngọc khựng lại giữa chừng.
Ngày thiên tai ập xuống, thế giới rơi vào hỗn loạn, quy tắc sụp đổ, mọi trật tự đều tan biến chỉ sau một đêm.
Mạng lưới thông tin bị nhiễu loạn bởi từ trường không rõ nguồn gốc, những tin tức vốn có thể dễ dàng nắm bắt bỗng chốc trở thành một thứ xa xỉ, mong manh giữa ranh giới sinh tử.
Ngày sinh nhật lẽ ra hạnh phúc vui vẻ ấy, lại trở thành khởi đầu cho một cơn ác mộng.
Cậu một mình canh giữ trong nhà, chờ đợi cha mẹ trở về, trong đầu tưởng tượng cảnh cả gia đình quây quần bên chiếc bánh kem, ruy băng rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn. Nhưng khi mặt trời mọc, người xuất hiện trước cửa không phải cha mẹ cậu, mà là một cơn bão lửa xé toạc bầu trời.
Vô số quả cầu lửa rực cháy lao xuống, nổ tung dữ dội, tạo ra những tiếng gầm rú hủy diệt khiến con người tuyệt vọng. Mặt đất rung chuyển, kiến trúc đổ sụp, tiếng khóc than và gào thét vang vọng tận chân trời.
Ninh Ngọc chỉ biết ôm chặt khung ảnh, trốn dưới gầm giường, cố chấp tin rằng cha mẹ nhất định sẽ trở về tìm mình khi tai họa qua đi.
Thế nhưng, cho đến giờ phút này, sự chờ đợi vô tận ấy đã trở thành một cuộc truy tìm trong vô vọng. Thế giới hỗn loạn này đã trôi qua mười sáu năm dài đằng đẵng.
“Này, anh đều biết? Anh thật sự quen tôi à?” Ninh Ngọc nửa đùa nửa thật, cười nhẹ. Cậu xoay người khoác áo lên, suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng không cần giấu giếm.
“Đúng là tôi đang tìm họ, nhưng tạm thời cũng không có bao nhiêu manh mối.”
“Hai người bọn họ từ trước đến nay luôn xuất quỷ nhập thần, nên tôi nghĩ lần này cũng không khác gì mấy. Chỉ là có lẽ sẽ lâu hơn một chút thôi.”
Hắn mở rộng hai vai, vừa lần mò tìm thuốc men, vừa tranh thủ thu gom vật tư, tiện miệng nói.
Những chai thủy tinh va vào nhau leng keng, phát ra vài tiếng vang chói tai.
“Cậu làm nhân viên chuyển phát nhanh cũng vì tìm họ sao?”
“Nói thật chứ?” Tay Ninh Ngọc khựng lại giữa chừng khi đang cầm băng vải, cậu nhún vai. “Cũng không hoàn toàn là vì thế. Dù gì thì ở cái thế giới này, cũng phải kiếm cơm mà sống.”
Cậu chuyển bước đến một bên khác của giá sắt, ánh mắt lướt qua một tấm thẻ công tác kiểu cũ đang mắc trên móc.
Ánh trăng chiếu lên lớp mốc đốm trên thẻ, làm lộ ra một bức ảnh đã ố vàng. Trong ảnh là một người đàn ông có diện mạo phương Tây, tóc nâu, mắt xanh, nụ cười ôn hòa dễ gần.
Ninh Ngọc vốn định tìm thêm chút manh mối khác, nhưng những dòng chữ trên thẻ đã bị nấm mốc và nước ăn mòn, chẳng còn lại gì để đọc.
Cậu nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cảm thấy có một sự quen thuộc khó hiểu, như thể đã gặp người này ở đâu đó. Nhưng dù cố nhớ thế nào, trong đầu vẫn trống rỗng, không thể nào nhớ ra nổi.
“Đi thôi.”
Một bóng người dừng lại trước mặt, cắt ngang luồng ánh trăng. Nghe thấy giọng nói, Ninh Ngọc ngẩng đầu, chỉ thấy trong bóng tối, đôi mắt của Lý Hào phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Cậu đứng dậy, nhường đường: “anh làm xong việc rồi?”
Lý Hào không nói gì, lập tức sải bước nhanh về hướng lúc trước đã đến. Ninh Ngọc chậm hơn vài bước, nhưng vẫn kịp thu trọn âm thanh cuối cùng vào tai.
Gió lùa ẩm ướt mang theo mùi tanh hôi phả tới, ánh đèn khẩn cấp trong đường hầm chập chờn lúc sáng lúc tối.
Giờ đây, miệng giếng phía trên đã có Dị Hóa Thể canh gác, quay lại đường cũ rõ ràng không thực tế. Nhưng căn phòng an toàn lại nằm ở cuối con đường hầm một chiều này, cho dù có muốn tìm lối khác, e rằng cũng không thể tránh khỏi việc phải đi qua miệng giếng ban đầu.
Lý Hào vẫn giữ nguyên tốc độ, không hề có chút do dự nào, như thể chẳng hề bận tâm đến nguy cơ chạm trán bất trắc. Nhưng hiển nhiên, người theo sát phía sau hắn là Ninh Ngọc thì không thể nào bình tĩnh như vậy.
Ninh Ngọc bước lên chính bóng lưng hắn mà theo sát, sợ rằng chỉ cần chậm một giây, Dị Hóa Thể sẽ ngay lập tức phát hiện và tấn công.
Tiếng bước chân lộc cộc vang vọng trong đường hầm, kéo theo một sự im lặng chết chóc. Càng tiến gần đến thiết van nơi lối ra, mùi rỉ sắt nồng nặc trong đường hầm càng thêm khó chịu, thậm chí ngay cả không khí cũng như đặc quánh lại, khiến người ta nghẹt thở.
Van chặn lúc trước đã bị công kích mạnh đến biến dạng, giờ đây trở thành một lớp phòng hộ cứng rắn chắn ngang miệng giếng. Lớp dịch nhầy bám chặt vào thành giếng, từ những khe hở méo mó chậm rãi nhỏ xuống, trông vừa ghê tởm vừa nguy hiểm.
Ánh đèn lờ mờ, lúc sáng lúc tối, phản chiếu vào đáy mắt Ninh Ngọc, khiến cậu chột dạ. Khi đèn lóe lên trong chốc lát, hắn thoáng thấy trên mặt đất phía xa, một đống dịch nhầy đã dần cô đặc thành hình, sắp sửa trở thành một Dị Hóa Thể hoàn chỉnh.
Một dự cảm bất an dâng lên trong lòng. Ninh Ngọc còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, Lý Hào đã nhanh hơn một bước, siết chặt đoản đao, lập tức chắn phía trước cậu.
Lớp dịch nhầy trên mặt đất như cảm nhận được hơi thở của hai người, bắt đầu gia tốc phân liệt như virus. Chỉ trong chớp mắt, nó đã sinh trưởng thành một bức tường thịt xám tro, quấn quanh bởi lớp sương mù đặc quánh. Những khối thịt mầm dày đặc mọc ra từ bức tường, giống như vô số chiếc roi dài buông thõng xuống mặt đất, trông chẳng khác nào một bầy xúc tu quái vật.
Cùng lúc đó, lớp dịch nhầy bám trên vách đường hầm cũng lộ ra bộ mặt khát máu. Chúng trườn xuống như đầu rắn đang treo lơ lửng, kề sát vào vách tường, trắng trợn áp sát hai người, như muốn khiêu khích thăm dò phản ứng.
Mồ hôi lạnh rịn ra từ tấm băng quấn trên lưng, thấm xuống từng giọt. Miệng vết thương đau nhói từng cơn, khiến Ninh Ngọc phải cắn chặt răng, ánh mắt gắt gao dán chặt vào Dị Hóa Thể trước mặt, không dám thở mạnh.
Theo bản năng, cậu đưa tay sờ ra sau thắt lưng, tìm kiếm vũ khí. Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào lớp vải trống trơn, trái tim cậu như thắt lại—vũ khí của cậu… đã rơi mất từ lần bị tập kích đầu tiên.
Hô hấp Ninh Ngọc cứng lại. Cùng lúc đó, Lý Hào vẫn không nói một lời, trọng tâm hạ thấp, chủy thủ trong tay siết chặt hơn, hoàn toàn che chắn hắn phía sau.
Giây tiếp theo, một cơn gió sắc bén rít lên, cắt qua không khí!
Những chiếc roi nhầy màu đen như những mũi tên lao ra khỏi cung, đầu roi ngưng tụ thành những gai nhọn sắc bén, hung hãn phóng thẳng về phía hai người!