Edit Ngọc Trúc
Tử vong uy hiếp bò lên lưng, cơ thể theo phản xạ có điều kiện mà ý đồ lùi lại né tránh.
Không được, không còn kịp nữa…
Trước mắt, động tác của nam nhân lại càng nhanh hơn, chủy thủ trong tay áo theo cơn gió lạnh chợt bay tới.
Mang theo ánh sáng đỏ của máu, lưỡi dao sượt qua bên tai, nặng nề rơi xuống đất. Đằng sau Ninh Ngọc vang lên một tiếng kêu rên.
Mắt thấy nam nhân vừa thu thế xong, nghe thấy âm thanh đó, Ninh Ngọc cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác ở tứ chi và ý thức. Cậu đột nhiên hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống cơn buồn nôn do nghẹt thở gây ra.
Đầu cứng đờ, treo lơ lửng trên cổ, cậu cúi xuống nhìn chằm chằm thi thể phía sau một lúc lâu. Sau khi hoàn hồn, ánh mắt mới hoảng hốt dịch trở về.
Nam nhân kia dường như chẳng bận tâm chuyện gì, lại đâm thêm một nhát thương vào kẻ đang nằm trên đất. Ninh Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau. Họng súng lại lần nữa nhắm ngay cậu, hướng về phía xe mà giơ lên.
“……”
Cửa sau khép lại, âm thanh động cơ một lần nữa vang lên. Họng súng lạnh băng không còn chĩa vào đầu cậu, nhưng Ninh Ngọc cũng không dám lấy mạng ra đánh cược rằng đối phương thật sự đã thả lỏng cảnh giác.
Đoạn đường phía trước luân phiên thay đổi, trên bản đồ,cậu đánh dấu xong tọa độ biên giới khu vực phóng xạ. Cố lấy dũng khí tìm một đề tài để nói:
“Vừa nãy… cũng nhờ có anh ra tay. Nếu không, chắc tôi đã bỏ mạng ở đây rồi. Cảm ơn.”
Hàng ghế phía sau im ắng một cách lạ thường.
“Anh yên tâm! Tôi không có ý định giở trò gì đâu. Nếu đã đồng ý đưa anh đi, tôi chắc chắn sẽ đưa anh đến nơi an toàn.”
Vẫn không có động tĩnh.
“Bất quá, thân thủ của anh thật sự rất lợi hại. Bình thường anh cũng một mình hành động như vậy sao?”
Vẫn không có hồi đáp.
Lạnh lùng đến vậy sao?
Ninh Ngọc liếc nhìn kính chiếu hậu, nhưng qua lớp kính trong suốt, cậu không thấy bất cứ bóng người nào.
Một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên. Cậu vội vàng giảm tốc độ, đánh xe sang một bên rồi phanh gấp. Xoay người lại nhìn ra ghế sau—
Nam nhân kia ngã vật ra ghế sau như thể vừa trải qua một cơn sốc, trên trán phủ một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
Cậu cau mày, mắt nhắm chặt, thân thể khẽ run đến mức khó nhận ra. Không lâu trước còn dứt khoát giết chóc, vậy mà giờ đây cánh tay buông thõng vô lực, kéo theo chiếc áo khoác vốn vẫn che chắn trên bụng.
Máu thấm qua lớp áo, lan ra một mảng đỏ tươi. Vết đao sắc bén rạch ngang vải, lộ ra vết thương dữ tợn bên trong.
Ninh Ngọc chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm thấy tim đập loạn nhịp. Cậu lập tức gỡ găng tay xuống, nhanh chóng cúi người lấy hộp cứu thương từ ghế phụ. Nhưng vừa mới mở khóa hộp, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu—
Thanh âm đó mơ hồ vang lên, khi gần khi xa, như đang xúi giục hắn nhanh chóng ném người này xuống xe rồi bỏ chạy. Đây là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi mối đe dọa. Nếu không ra tay ngay, e rằng sẽ muộn mất.
Bàn tay đang đặt trên hộp cứu thương khựng lại. Một giây sau, cậu nắm chặt tay thành quyền.
Tình trạng của nam nhân này rất tệ. Sắc mặt so với lúc trước đã tái nhợt hơn nhiều. Nếu cứ vứt hắn lại đây, dù không bị Dị Hóa Thể tập kích, e rằng cũng sẽ chết vì mất máu và nhiễm trùng.
Cứu, tức là lại phải đem mạng mình đặt vào tay hắn. Không cứu, tức là đâm sau lưng người vừa mới cứu mình một mạng.
Huống hồ nhìn bộ dạng hắn lúc này, có vẻ không giống một kẻ sẽ lật lọng. Có lẽ chỉ cần đưa hắn đến nơi an toàn, sẽ không còn gì phải lo lắng nữa…
Ninh Ngọc cắn răng một cái, mặc kệ đi, cứu thì cứu! Làm người tốt thì làm cho trót!
Cậu kéo cửa sau xe, đưa tay nhấc lớp áo ngoài của nam nhân lên, dùng nước muối sinh lý rửa sạch vết thương, cẩn thận gỡ lớp vải dính trên miệng vết thương.
Nam nhân khẽ cau mày, như có dấu hiệu tỉnh lại. Ninh Ngọc lập tức giảm nhẹ động tác, cố gắng nhanh nhất có thể băng bó cho hắn.
Sau khi xử lý xong vết thương nghiêm trọng ở bụng, tiện thể hắn cũng băng bó luôn những vết thương khác. Đến khi thu dọn xong hộp cứu thương, cậu mới nhận ra nguồn dự trữ cấp cứu của mình đã bị dùng hơn phân nửa.
Nhìn người vẫn còn hôn mê trước mặt, Ninh Ngọc chắp tay thở dài một hơi:
“Tôi bỏ ra nửa gia tài cứu anh rồi đấy. Anh ngàn vạn lần đừng có chết trên xe tôi a.”
Hàng ghế phía sau ẩm ướt một mảng, khắp nơi đều là hỗn hợp giữa máu và chất lỏng dược tề màu đỏ sẫm. Đừng nói là có chỗ ngồi, ngay cả một vị trí đặt chân cũng không còn.
Ninh Ngọc hít sâu một hơi, cắn răng, một tay khiêng nam nhân kia lên lưng.
Người này cao hơn cậu nửa cái đầu, thể trạng cũng lớn hơn một vòng. Sức nặng rắn chắc đè lên lưng cậu, mang theo hơi thở xâm lược như muốn nuốt chửng tất cả.
Cậu qua loa đặt nam nhân lên ghế phụ, sau đó ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ. Bên tai vang lên tiếng máy nổ quen thuộc, nhưng trong đầu cậu lại hoàn toàn trống rỗng.
Ninh Ngọc thật sự nghĩ không ra. Rõ ràng hắn đã làm không ít chuyện tốt, không có phúc báo cũng đành, nhưng vì sao trời còn ném xuống một chủ nợ bám lấy cậu không buông?
Chẳng lẽ kiếp trước nợ nghiệp quá nặng, kiếp này mới gặp oan gia ngõ hẹp thế này?
Con số trên đồng hồ đếm ngược không ngừng giảm xuống, xe tiếp tục tiến về tọa độ đã định.
Khó có được một đoạn đường yên ả. Suốt dọc đường không gặp ai, cũng không chạm trán Dị Hóa Thể. Tiếng động cơ ong ong lặp đi lặp lại khiến Ninh Ngọc có chút mệt mỏi. Nhìn thấy nam nhân vẫn còn hôn mê, hắn lặng lẽ mở hệ thống âm thanh, bật chút nhạc để tỉnh táo hơn.
Điệu trống điện tử "thổ" đến mức khiến người ta muốn ói vang lên trong xe. Cậu có chút chột dạ liếc sang ghế phụ, thấy đối phương không có dấu hiệu tỉnh lại mới nhẹ nhõm thở ra, nhưng tay vẫn vô thức vặn nhỏ âm lượng.
Cậu cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác chột dạ. Rõ ràng chiếc USB này là Mục thúc cho mượn, bài hát có "thổ" đến mấy cũng chẳng liên quan đến hắn. Nhưng cứ vừa nghe DJ nổi lên, lại nhớ bên cạnh còn có một người khác, tự nhiên sinh ra cảm giác xấu hổ không nói nên lời.
Mặt trời dần lặn, chiếc xe bon bon qua khu đất khô cằn, đèn pha từ từ sáng lên. Cậu nắm chặt vô-lăng, theo nhịp nhạc khẽ ngẩng đầu lên.
Bỗng—
Lạch cạch!
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai.
Họng súng lạnh băng lại một lần nữa đặt lên đầu cậu.
Tim Ninh Ngọc giật thót. Cậu vội vàng đạp phanh, hai tay nắm chặt vô-lăng, hấp tấp giữ vững tay lái đang rung lắc.
“Đừng xúc động!”
Đối phương nắm chặt khẩu súng, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, sau đó chuyển ánh mắt xuống vết thương trên người mình đã được băng bó cẩn thận. Lúc này, hắn mới lần nữa quay lại nhìn Ninh Ngọc.
“Cậu làm?”
Ninh Ngọc cuối cùng cũng kiểm soát được tay lái, thở dài một hơi rồi gật đầu.
Cứu người còn phải bị súng chĩa vào đầu uy hiếp, nói ra ai nghe cũng phải cảm thán một câu: Thiên lý khó dung.
Nam nhân im lặng một lúc, trong ánh mắt có vài phần nghi hoặc, như thể không hiểu vì sao Ninh Ngọc lại giúp hắn. Sau khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, hắn mới hơi hạ cổ tay xuống, tựa như tạm thời giảng hòa, buông súng xuống.
Vết thương trên người hắn đã ngừng chảy máu, nhưng dáng ngồi vẫn thẳng tắp, lưng dựa vào ghế. Tay cầm súng đặt tự nhiên bên người, nhưng không hề buông lỏng cảnh giác.
Không đúng lắm.
Trong hộp y tế của mình đâu có thần dược gì, vậy mà tốc độ hồi phục của người này có phải hơi nhanh quá không?
Ninh Ngọc đầy bụng nghi ngờ, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, đồng thời cẩn thận để ý họng súng của đối phương.
Hai người ngồi song song trong xe, bầu không khí theo đó cũng dần hòa hoãn hơn một chút.
“Nếu chúng ta hiện tại coi như là đồng tâm hiệp lực, vậy nhận thức nhau một chút đi?” Ninh Ngọc chủ động phá vỡ im lặng, “Tôi tên Ninh Ngọc, anh xưng hô thế nào?”
Đối phương liếc nhìn hắn, hỏi:
“Chữ ‘Ninh’ nào, chữ ‘Ngọc’ nào?”
Ninh Ngọc hơi ngẩn ra trước ánh mắt của hắn, nhất thời có chút không rõ lý do, nhưng vẫn nghi hoặc giải thích:
“ ‘Ninh’ trong Yên lặng, chữ ‘Ngọc’ bên cạnh bộ Kim…”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, lòng bàn tay vô thức siết chặt vô-lăng.
“Sao vậy, anh nhận ra tôi?”
“Không quen biết.”
Câu trả lời dứt khoát, không nhanh không chậm. Nam nhân tự nhiên duỗi tay điều chỉnh lại khoảng cách ghế ngồi, xem như đã chấp nhận việc cùng hắn tạm thời đồng hành.
“Lý Hào.”
Như sợ Ninh Ngọc không hiểu, hắn bổ sung:
“Chỉ là tên, cứ gọi như vậy đi.”
Ninh Ngọc thuận miệng hỏi lại:
“Chữ ‘Lý’ nào, chữ ‘Hào’ nào?”
Lý Hào đáp gọn:
“Tôi không biết chữ.”
“……”
"Tóm lại, anh vừa hỏi tôi chữ nào là lừa tôi sao?"
Ninh Ngọc không tiếng động phun tào, còn chưa kịp cảm thán vài câu thì đối phương đã quay đầu nhìn ra cửa sổ, không chút lưu tình mà dập tắt đề tài.
Cậu nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tiếp tục kiên trì đấu tranh với con đường dài phía trước.
Bên trong xe, không ai lên tiếng. DJ vũ khúc mãnh liệt ra sức khuấy động không khí, nhịp điện tử rung động liên hồi, ca sĩ đầy cảm xúc cất giọng, âm thanh tràn ra khỏi cửa sổ, vang vọng khắp con đường hoang vắng.
“Anh đem tôi uy hiếp, bức tôi qua đêm, còn bắt tôi gọi anh là bảo bối…”
Ninh Ngọc: …
Nhanh chóng tắt tiếng.
—— Mục thúc lưu trữ toàn là thể loại gì vậy chứ?!
Tiếng nhạc điện tử quái dị đột ngột biến mất, xe lại trở về yên tĩnh. Chính vì thế, tiếng cười khe khẽ vang lên lại càng trở nên chói tai.
Lý Hào ngồi trên ghế phụ, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ninh Ngọc không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng có thể tưởng tượng được mình nhất định đang bị chế giễu.
Không được, cậu, Ninh Ngọc, dù có chết cũng phải chết trong sạch—
“Này không phải tôi bật! Anh đừng hiểu lầm!”
Lý Hào nghe vậy quay đầu liếc nhìn cậu, nhưng chưa nói gì đã thản nhiên ngoảnh mặt đi. Trong giọng nói trầm thấp lại mang theo một tia buồn cười, chỉ rầu rĩ buông ra một tiếng “À.”
…
Thôi xong, lần này có giải thích cũng chẳng ai tin.
——
Con số trên đồng hồ đếm ngược nhảy xuống 36.
Lốp xe lăn qua con đường hoang phế, quét lên từng lớp bụi dày đặc.
Khắp thành phố bị bỏ hoang, mọi nơi đều là phế tích sụp đổ. Nhìn quanh, không có bất kỳ tòa nhà nào cao quá năm tầng. Những thanh thép trần trụi vươn ra từ những bức tường đổ nát, xiêu vẹo như những ngón tay đứt gãy đang thét gào.
Bên trong thành lặng ngắt như tờ.
Mặt đường phủ đầy tro bụi, lẫn trong đó là những vệt máu, dấu vết đạn bắn và cả những vết cào cấu dữ tợn, có dấu dài đến tận nửa mét.
Những dấu vết ấy kéo dài về phía sâu trong thành phố, biến mất tại một ngã rẽ của đống đổ nát.
Ninh Ngọc dần dần giảm tốc độ, hạ cửa kính xe, quan sát bốn phía.
Trên bản đồ, con đường phía trước đã bị đánh dấu gạch chéo, có nghĩa là không thể đi tiếp bằng xe. Nếu muốn đến tọa độ chỉ định, bọn họ phải xuống xe và đi bộ.
“Trên mặt đất dấu vết còn rất mới, chúng ta tốt nhất—”
“anh đang làm gì?!”
Cậu đè thấp giọng, suýt nữa thì biến âm.
Bởi vì Lý Hào đã nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống!
Thấy Ninh Ngọc kích động vẫy tay gọi mình, Lý Hào thậm chí còn quay lại, ấn mở luôn dây an toàn của hắn: “Đi.”
“Cạch.”
Tiếng khóa bật lên giòn tan.
Ninh Ngọc trợn tròn mắt, khó có thể tin.
Lúc này cậu cũng không quan tâm gì đến việc bị uy hiếp nữa, vội vàng túm lấy cánh tay Lý Hào:
“Khoan đã! Nơi này có mức phóng xạ rất cao, chúng ta còn chưa thăm dò tình huống…”
Lần này vô tình lại chạm trúng vết thương trên tay hắn, nhưng Lý Hào chẳng có chút phản ứng nào, chỉ rút tay về, nhíu mày hỏi lại:
“Cho nên? Cậu còn chưa đưa tôi đến nơi, xuống xe.”
Ninh Ngọc vốn còn định giãy giụa một chút, nhưng ngay sau đó, âm thanh cạch quen thuộc của súng lên đạn lại vang lên bên tai.
“Đừng đừng đừng… Tôi xuống, tôi xuống còn không được sao?!”
—— Lỗ mãng, quá lỗ mãng! Dù cho kỹ năng chiến đấu có giỏi đến đâu cũng không thể hành động tùy tiện như thế chứ!
Cậu nghiến răng nghiến lợi, tắt động cơ xe, nhanh chóng rút ba lô từ dưới ghế ngồi ra, rồi đưa tay mở ngăn bí mật, móc ra một con dao chiến dự phòng nhét vào sau lưng.
Lý Hào nhìn chằm chằm bàn tay cậu, ánh mắt sắc bén. Hai người cách không giằng co, không ai chịu nhượng bộ.
Ninh Ngọc cắn răng, căng da đầu từ chối:
“Anh không cần đề phòng tôi chạy, tôi có chuẩn mực nghề nghiệp. Hơn nữa, trong tình huống này, dù sao cũng phải để tôi giữ một món vũ khí phòng thân chứ?”
Lý Hào không đổi sắc, tay vẫn giữ nguyên trước mặt hắn, chỉ lạnh nhạt nói:
“Không lấy vũ khí của cậu. Đưa tôi một ít đạn.”
——
Chiếc Carlo đỗ bên cạnh một tòa chung cư sụp đổ. Hai người men theo bản đồ, băng qua đống đổ nát, tiến về phía trước.
Ánh đèn pin quét qua mặt đất, để lộ ra những dấu vết chiến đấu dày đặc. Hiển nhiên, nơi này từng có người đến, nhưng nhìn vệt máu còn sót lại, có lẽ bọn họ đã lành ít dữ nhiều.
Trong thành phố, thỉnh thoảng lại vang lên một loại âm thanh kỳ quái—giống như có thứ gì đó tròn trịa nảy lên mặt đất, từng tiếng một, đều đặn vang lên từ xa đến gần.
Ninh Ngọc đổi một góc chiếu đèn, ánh sáng quét qua những mảnh đá vụn, khiến xung quanh bừng sáng. Nhưng trong những đống đổ nát sâu hơn, bóng tối vẫn dày đặc, như một con quái vật há miệng chờ đợi, nuốt chửng mọi tia sáng.
Chỉ có bụi bặm không ngừng rơi xuống từ không trung. Ngoài ra, chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Âm thanh lạch cạch vẫn còn quanh quẩn.
Ninh Ngọc nắm chặt khẩu súng, chậm rãi tiến lên, liếc nhìn Lý Hào rồi hạ giọng:
“anh có nghe thấy không?”
Lý Hào khẽ ừ một tiếng, nhưng không tỏ ra quá bận tâm. Hắn chỉ cúi mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, bước đi chậm rãi nhưng vững chắc, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ninh Ngọc cảnh giác lắng nghe, cố gắng bắt kịp bước chân của hắn.
Đột nhiên, ánh đèn pin chớp lóe mấy cái rồi vụt tắt.
Ngay trước mặt, thân ảnh người kia đột ngột quỳ một gối xuống đất. Động tác quá bất ngờ, Ninh Ngọc không kịp phản ứng, suýt nữa vấp phải hắn mà ngã nhào.
Cậu loạng choạng giữ thăng bằng, vội vàng bật lại đèn pin. Âm thanh lạch cạch bên tai vẫn chưa biến mất.
Ninh Ngọc cảm thấy cả người nổi da gà, nhìn bóng dáng nửa ngồi xổm kia, cuối cùng không nhịn được mà hạ giọng hỏi:
“,anh rốt cuộc đang tìm cái gì?”
Lý Hào lục lọi trong đống đổ nát, đột nhiên hai tay phát lực, kéo mạnh một vòng tròn kim loại nặng nề lên khỏi mặt đất.
Tòa phế tích phía trên đổ ập xuống phía sau, vang lên tiếng ầm ầm chấn động, tro bụi tung mù mịt.
Khi lớp bụi lắng xuống, dưới nắp van lộ ra một miệng giếng đen ngòm, tỏa ra hơi lạnh bức người.
Lý Hào đứng bên cạnh giếng, thả mạnh sợi xích thô nặng xuống dưới, rồi thản nhiên nói:
“Đến nơi rồi. Xuống đi.”