Ngày 28 cuối cùng của năm Nhâm Thìn, gia đình Thanh Vân trở về huyện Nam Đàn - tỉnh Nghệ An để thăm ông bà sau một thời gian dài và đón Tết cùng họ.
Bố cô sinh ra và lớn lên ở đây nên ông đã quá quen thuộc với từng ngóc ngách và con phố. Đi đến đâu, ông chỉ tên cho hai chị em đến đấy. Ai nấy đều háo hức và vui sướng. Đặc biệt, Thanh Vân và Thanh Thảo còn rất tự hào khi bản thân có cùng quê với Chủ tịch Hồ Chí Minh - ngọn hải đăng soi sáng, cũng là người dẫn đường cho các phong trào cách mạng của nước Việt Nam khi xưa. Người cũng đã góp phần lớn trong công cuộc giành lại chủ quyền của non sông ta.
Ngày cả gia đình về đến Nam Đàn là một buổi chiều yên bình với bức tranh phong cảnh về ánh tà dương thơ mộng, dịu dàng như tâm hồn người thiếu nữ. Thời tiết se lạnh cũng chính là đặc trưng của mùa xuân.
Thanh Vân vừa đến cổng nhà ông bà nội, liền chạy ngay vào, ôm người phụ nữ với làn da nhăn nheo, mái tóc bạc phơ cùng bộ quần áo hoa giản dị. Cụ đã ngoài tám mươi tuổi nhưng trộm vía vẫn rất khỏe khoắn, nhanh nhẹn dù không được như xưa. Bà nội cô đang ngồi nhặt rau ở ngoài hiên nhà. Cụ quay ra, nhìn thấy cháu gái, liền sững sờ, rưng rưng nước mắt. Bà ôm cô thật chặt, rồi xoa đầu cháu: "Chu choa mạ ơi, Thanh Vân hồi nớ bé tí, chạy lon ton ngoài sân nhà bà nỏ gặp một năm đã lớn rứa rồi! Còn cái Thảo mô?"
Cô nói với bà, nét mặt dịu dàng, chuyển sang tiếng Nghệ An để bà dễ nghe: "Thanh Thảo bựa ni say xe nên bị ói, hấn sẽ vào sau ạ! Bà ơi, cháu nhớ bà lắm!"
Thanh Thảo từ xa, liêu xiêu bước đến, dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn gượng cười để không khiến bà nội lo lắng. Cô vô cùng tinh tế, nói giọng địa phương: "Xin lỗi nội, cháu dạo ni đi ô tô cứ bị say... Cha mệ cháu đang ở ngoài sẽ vào sau ạ... Còn ông nội mô, thưa bà?"
Cụ Nguyễn Thị Cúc nhoẻn miệng cười, nói: "Ông nội bây ra ngoài đi dạo với mấy ông cụ già khác trong xóm. Lát hấn về sau, thấy con cháu chắc cũng vui lắm!"
Bà Đỗ Thị Huyền đang ở sắp xếp hành lí ở ngoài, nói vọng vào trong: "Mệ đợi choa xíu, lát vợ chồng choa sẽ vào sau. Mệ cho cái Thảo vào phòng nghỉ trước nhé, cô nớ bị cúm lại say xe, khổ thân..."
Bà nội của đồng ý, liền dẫn Thanh Thảo vào trong phòng. Thanh Vân đi theo bà xem em gái thế nào, có nôn nữa không. Đến khi Thanh Thảo ngủ say, Thanh Vân mới ra ngoài cùng bà. Cô cùng bà nội đi khắp xóm, đến thăm nhà một số họ hàng ở gần đó, dự định hôm sau mới dẫn Thanh Thảo theo.
Chẳng mấy chốc, trời đã tối hẳn.
Bữa cơm tối ở quê với các món ăn tuy đơn sơ, đạm bạc nhưng mang hương vị tình yêu thương của những người trong gia đình. Tất cả đều là món ăn dân dã, sử dụng nguyên liệu tươi ngon nhất. Ông bà, bố mẹ, hai chị em Vân và Thảo cùng quây quần bên mâm cơm, vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện, tâm sự. Khung cảnh ấm cúng vô cùng.
Ngày hôm sau, Trần Ngọc Thanh Vân cùng em gái là Trần Ngọc Thanh Thảo đến thành phố Vinh để sắm đồ tết. Thanh Vân đi dạo quanh chợ hoa, mua một cây đào về, dự định sẽ trang trí ở nhà bà nội. Cô lại dẫn em gái vào trung tâm thương mại ở gần đó, đi ngắm ngía từng món đồ được bày bán.
Thật không may, cô chợt thấy khó chịu ở bụng dưới, rồi một cơn đau quặn ập đến. Những cảm giác lạ thường xuất hiện trong Thanh Vân. Cô chợt nhận ra, mình lại đến kì sinh lý rồi. Cô bồn chồn nhìn xung quanh, rồi lại thì thầm vào tai Thanh Thảo: "Chị... chị đến tháng, nhưng chị không mang rồi... Em có mang không?"
Thanh Thảo bối rối. Cũng may Thanh Vân mặc quần tối màu nên nhìn không quá lộ liễu. Thanh Vân vội vàng vào nhà vệ sinh, định nhờ em gái chạy ra trung tâm thương mại mua một gói. Nhưng rất tốn thời gian, nên Thanh Thảo nhìn xung quanh, thấy ở gần đó có một chị gái trông rất xinh xắn, có vẻ là sinh viên đại học. Cô có mái tóc xoăn bồng bềnh và dài ngang thắt lưng và đang chải chuốt lại lớp trang điểm ở trước gương.
Trần Ngọc Thanh Thảo vội chạy lại bắt chuyện, vẻ mặt hối hả: "Chị ơi, em xin lỗi, chị có cái mà chúng ta cần khi đến ngày đèn đỏ không, cho em một cái được chứ?"
Lê Hải Nguyệt đang tô lại son, liền quay ra nhìn Trần Ngọc Thanh Thảo. Cô mỉm cười, ánh mắt cô đã nhận ra tình huống, liền lấy ra một miếng từ túi xách, đưa cho Thảo: "Cầm lấy đi. Hình như em xin cho một người khác?"
Thanh Thảo bối rối đáp: "À, là chị gái em... Em cảm ơn chị ạ!"
Hải Nguyệt gật đầu, cất son vào túi rồi nói: "Chuyện nhỏ. Là con gái ai cũng có lúc như vậy cả mà..."
Thanh Thảo mang món đồ đó vào cho Thanh Vân. Cô mừng rỡ vô cùng vì bản thân đã được "cứu sống". Khi Thanh Vân ra ngoài, Thanh Thảo liền dẫn cô đến chỗ Hải Nguyệt đang dặm lại phấn má để giới thiệu: "Chị ấy chính là người giúp chị đấy, Vân!"
Thanh Vân cúi chào một cách lễ phép và lịch sự: "Cảm ơn chị đã giúp em..."
Hải Nguyệt bất ngờ khi thấy hai người giống hệt nhau, nhận ra đây là một cặp sinh đôi. Cô cất hết đồ make-up vào trong túi, rồi gật đầu: "Ôi trời, ơn huệ gì vậy... Giúp đỡ người khác là việc nên làm mà..." Rồi cô quay đầu lại nhìn hai chị em, vẫy tay: "Chị phải đi rồi. Tạm biệt nhé!"
Vân và Thảo chạy theo Nguyệt, nói: "Em cũng phải đi. Chị à, chị xinh quá, chị tên gì thế?"
Hải Nguyệt bước ra cửa nhà vệ sinh, chưa kịp nói gì thì có một giọng nam trầm nhẹ, ấm áp lên tiếng thay cô: "Chị ấy tên là Hải Nguyệt. Lê Hải Nguyệt."
Trần Ngọc Thanh Vân nhận ra giọng nói quen quen ấy, liền ngước đầu lên nhìn. Cô đóng băng khi thấy Lê Hải Phong. Cô cứng họng, chẳng dám nói gì. Sao lại xui xẻo vậy!
Thanh Vân nhíu mày, nói, giả vờ thân thiện để tránh mất lòng chị gái của "đứa mình ghét": "À, Phong đấy à! Còn chị ấy là...?"
Hải Nguyệt và Thanh Thảo nhìn cả hai người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hải Phong nhìn cô, cười khẩy rồi lên tiếng: "Hửm, chị gái tôi. Sao lại gặp cậu ở đây hả trời?" Cậu nói với vẻ than vãn, chán nản.
Hải Nguyệt liền nói với chất giọng vui tươi: "Ô, hai đứa quen nhau à? Là bạn học hay gì thế?
Hải Phong quay sang chị mình, nói: "Bạn cùng lớp ạ. Cậu ấy là Thanh Vân, còn đây chắc là chị hoặc em gái sinh đôi, nhìn giống nhau vậy mà." Rồi cậu liếc nhìn Thanh Thảo và Thanh Vân, nói: "Tôi ở Nghệ An nhưng đến đây để sắm đồ Tết. Hai chị em tuyệt sắc giai nhân như lời đồn, nhỉ... Mỗi tội có ai đó bị lung lay vị trí thứ nhất thôi..."
Thanh Vân á khẩu, cứng người trước câu nói của Hải Phong. Rõ ràng cậu đang muốn khiêu chiến với cô, nhưng Vân vẫn phải giữ thái độ hòa nhã với Phong trước mặt 2 người còn lại để tránh gây hiểu lầm hay xích mích với họ.
Cô nói lại, cười tươi nhưng có phần khinh bỉ: "À, không cần bận tâm đâu. Ai cũng muốn đứng nhất, cứ cố gắng hết mình là được..."
Hải Phong khó chịu, liền nắm cổ tay Hải Nguyệt, kéo đi: "Ta đi thôi chị... Muộn rồi..."
Hải Nguyệt mắng yêu Hải Phong: "Mày từ từ xem nào! Chị thấy cặp song sinh đó dễ thương đấy chứ, lại còn là bạn học của mày, tội gì không làm quen..."
Hải Phong đành gật đầu, đồng ý ở lại thêm chút nữa theo ý muốn của chị.
Hải Nguyệt đến trước mặt hai chị em, dịu dàng hỏi: "Em có sử dụng điện thoại không? Ta giữ liên lạc nhé?"
Thanh Thảo và Thanh Vân cùng lắc đầu, nói: "Không ạ. Em chưa được sử dụng điện thoại. Bố mẹ em nói, khi nào em vào đại học mới mua cho để sử dụng."
Hải Nguyệt gật gù, hiểu chuyện. Rồi cô mỉm cười, đặt tay lên vai Thanh Vân và Thanh Thảo: "Có thể đi ăn tất niên chung được không? Nếu được thì đón giao thừa luôn. Phong cũng đi em nhé?" Rồi cô quay ra phía Hải Phong, mong muốn cậu cũng đồng ý.
Nét mặt Hải Phong không vui lắm, liền phản kháng: "Chị à, chị cứ đi với họ, sao em phải đi cùng chứ? Vả lại... quan hệ của em với Thanh Vân không được tốt lắm... Bọn em cạnh tranh vị trí số một. Còn Thanh Thảo thì em không quen, chỉ biết thôi vì không học cùng lớp. Hai chị em cậu ta nổi tiếng lắm mà."
Hải Nguyệt bĩu môi, vẻ hờn dỗi: "Thôi mà, bạn cùng lớp phải hòa đồng chứ! Quan hệ không tốt, biết đâu sau một buổi đi chơi lại thân thiết thì sao?"
Hải Phong bối rối, bởi cậu chưa từng nghĩ đến việc làm bạn thân với Thanh Vân. Thế nhưng với sự kiên quyết của Hải Nguyệt, Hải Phong vì quý nên vẫn chiều ý chị, gật đầu một cái. Hải Nguyệt rất vui, mỉm cười, điều đó khiến Hải Phong và Thanh Vân khó xử. Thanh Thảo biết việc Thanh Vân cạnh tranh vị trí số một với Hải Phong, lúc đầu cố tình không nói ra cho chị gái của Hải Phong.
Hải Nguyệt mỉm cười nhìn Thanh Vân và Hải Phong, nói: "Hai đứa đi chung với nhau, được không? Chị đi với Thanh Thảo vậy. Phải gặp nhau nhiều thì mới cải thiện được, là bạn học nên giúp đỡ nhau hơn là suốt ngày cạnh tranh đó." Không đợi sự đồng ý của em trai, cô kéo tay Thanh Thảo đi, để lại Hải Phong và Thanh Vân cùng sự bất an.
Bởi, chưa bao giờ hai người đi riêng với nhau.
Thanh Vân ngước mặt nhìn Hải Phong vì cậu cao hơn cô nhiều. Cậu lườm cô, vẻ khó chịu. Thế nhưng họ vẫn không thể đứng đấy mãi được, nên Hải Phong quyết định bước đi. Thanh Vân chạy theo cậu từ phía sau, rồi chẳng mấy chốc chạy đến bên cạnh cậu. Hai người bước đi, nhưng khoảng cách là rất xa. Cậu đành bắt chuyện trước, nói: "Vẫn muốn cạnh tranh à?"
Thanh Vân đáp: "Chứ gì nữa? Trước nay trong khối 10, vị trí số một môn Toán luôn là của tôi. Tại sao tự nhiên khi cậu chuyển vào tôi phải nhường chứ?"
Hải Phong bật cười, nói: "Ở trường cũ tôi cũng số một, sang đây vẫn muốn. Nên cạnh tranh đi. Sắp thi cuối kì I đấy, nhớ đạt điểm 10 môn Toán rồi hẵng so đo với tôi nhé, thiên sứ~" Cậu nói vẻ trêu chọc, nhưng trong cậu, cô là "ác quỷ trá hình".
Thanh Vân không để ý việc cậu gọi cô là thiên sứ, liền cau mày, nhìn cậu.
Vừa đi vừa mải cà khịa, cả hai không biết bản thân đã đứng sát đối phương thế nào.
Hải Phong đi bên cạnh Thanh Vân khiến cánh và cổ tay họ vô tình chạm nhau. Về sau mới nhận ra nên cả hai rụt tay lại, ngại ngùng rồi kéo giãn khoảng cách. Thanh Vân lắp bắp, nói: "Á, xin lỗi, chỉ là vô tình thôi..."
Hải Phong đỏ mặt bởi khoảng cách gần, liền đi ra xa, nói: "L-Là lỗi của tôi..." Rồi cậu quay đi, che mặt. Hải Phong khá nhát gái, nên cậu dễ ngại ngùng khi tiếp xúc với các bạn học nữ.
Thanh Vân liếc nhìn cậu, thấy phản ứng của Phong, liền bật cười vì không nhịn được: "Ha ha, coi cậu kìa! Cứ như trẻ con lên ba ấy. Vậy mà đòi dành top 1 của tôi sao~"
Hải Phong quay ra nhìn rồi tiến đến trước mặt cô, nói: "Im đi. Tôi sẽ đá cậu ra khỏi ngai vàng, tôi là vua, còn lâu cậu mới là nữ hoàng!"
Thanh Vân bước đi, mặc kệ Hải Phong. Rồi cậu đành bước theo cô, nói: "Chấp nhận thua rồi chứ gì. Thế nhé, tôi là số một ha ha ha!" Cậu cười đầy tự tin.
Thanh Vân nhìn cậu với ánh mắt đầy sự phán xét, chép miệng: "Chậc, đồ điên!". Rồi cô cũng cười lớn, trong lòng bùng cháy ngọn lửa sáng rực, muốn cậu thua cuộc trong bài kiểm tra học kì.