Sau khi mẹ Lục rời khỏi, cậu bạn cùng bàn của Lục Linh quay trở lại.
Vừa về đến chỗ ngồi, cậu ta liền than thở: "Trời ạ! Tớ lại không thể mua được thịt kho tàu ở quán cơm Bạch Ký. Rõ ràng có năm mươi phần, năm mươi người đã mua được, vậy mà tớ lại không nằm trong số đó!"
Lục Linh nghĩ đến việc mình vừa ăn xong thịt kho tàu, chột dạ ho khẽ một tiếng rồi quay đầu sang hướng khác: "Lần này không được thì còn lần sau, vẫn còn cơ hội mà."
Nghe vậy, cậu bạn cùng bàn đau lòng vỗ đùi: "Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Bây giờ đã là năm cuối cấp, hơn nữa đã học hơn một tháng rồi, nghĩa là năm sau chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
Lục Linh: "… Không đến mức nghiêm trọng vậy chứ? Dù sao cũng còn tận một năm mà."
Cậu bạn tiếp tục: "Một năm trôi qua trong chớp mắt thôi. Cậu thử nghĩ mà xem, bọn tớ chỉ còn một năm, còn học sinh năm nhất thì có hẳn ba năm lận."
Nói rồi, cậu ta lấy điện thoại ra, mở danh sách bạn bè: "Tớ thật sự ghen tị với đám đàn em năm nhất. Chúng nó có thể ăn ở quán cơm Bạch Ký tận ba năm liền."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play