Chú Lâm thấy Bạch Nhất Nặc đi vào bếp thì lo lắng không biết hôm nay có cơm ăn không, bèn hỏi với vẻ bồn chồn:
"Nhất Nặc biết nấu ăn không đó? Lát nữa mà nấu ra rồi không ăn được thì sao đây?"
Dì Lâm liếc ông một cái đầy trách móc:
"Dù có dở thì ông cũng phải ăn cho nhiều vào! Hiếm khi con bé chịu nấu một bữa, ông đừng có chê bai làm con bé nản lòng."
Nói xong, dì lại có chút lo lắng:
"Nhưng mà ông nói xem, Nhất Nặc nói nghiêm túc đấy à? Con bé thật sự không định đi tìm việc sao? Nhà nó bao nhiêu năm nay chẳng ai kiếm được tiền, vậy mà con bé lại định tự xoay sở à? À đúng rồi, ông có thằng cháu làm quản lý ở công ty công nghệ mà, hay là mai mời nó một bữa, tặng chút quà, rồi nhờ nó xem có thể xin cho Nhất Nặc một công việc không?"
Chú Lâm thở dài:
"Biết rồi, người lớn như mình đâu thể để con bé tự loay hoay mãi được. Tối nay tôi gọi cho thằng cháu hỏi thử."
Đúng lúc này, từ trong bếp thoang thoảng bay ra một mùi thơm đặc biệt. Hai vợ chồng khẽ ngửi ngửi, nhận ra mùi hoa tiêu và ớt khô thoang thoảng trong không khí. Các loại gia vị hòa quyện tạo thành một hương thơm cay nồng, khiến bụng họ bỗng dưng réo lên vì thèm.
"Lộc cộc lộc cộc."
Hai người nghe thấy tiếng bụng của nhau kêu, liếc mắt nhìn nhau, bất giác hạ thấp giọng lại.
Mùi hương này làm họ nhớ về quê nhà Tứ Xuyên. Họ chuyển đến Hải Thị chưa lâu, mà khẩu vị ở đây lại thiên về ngọt, không hợp với họ lắm. Dù quán ăn Tứ Xuyên rải rác khắp nơi, nhưng không hiểu sao hương vị vẫn thiếu đi một chút gì đó, không được chuẩn như quê nhà, khiến họ luôn có chút tiếc nuối.
Thế nhưng bây giờ, mùi hương trong căn bếp này lại khiến họ có cảm giác như đang trở về quê hương. Không chỉ vậy, theo thời gian, hương thơm càng trở nên đậm đà, thậm chí còn có phần hấp dẫn hơn cả những món họ từng nếm qua ở Tứ Xuyên.
Bên trong bếp, Bạch Nhất Nặc cẩn thận làm sạch tôm sông, tỉ mỉ loại bỏ chỉ tôm, cắt râu và chân tôm rồi cho vào tô, đổ nửa bình rượu để khử mùi tanh. Lũ tôm sông này rất tươi, dù bị ngâm trong rượu vẫn còn giãy giụa. Nhìn cảnh này, quả thực giống như lời dì Lâm nói—tôm còn sống nguyên!
Thật ra, Bạch Nhất Nặc không nấu nhiều món. Dì Lâm đã chuẩn bị sẵn cơm với trứng hấp thịt bằm, canh sườn hầm bắp, thêm cả thịt vịt kho và cánh vịt để chú Lâm nhắm rượu. Cô chỉ muốn làm thêm một món để bữa cơm thêm phong phú.
Biết cả nhà chú Lâm đều là người Tứ Xuyên, không có vị cay là không vui, nên cô quyết định làm một nồi tôm xào cay tê.
Cha của Bạch Nhất Nặc—Bạch Kỳ—là một học giả thời Ngụy, có câu "quân tử tránh xa nhà bếp", nhưng ông lại không giống một nho sĩ thông thường. Ông già rồi nhưng vẫn rất ham ăn, lại còn nấu ăn rất giỏi. Khi Nhất Nặc còn bé tí, ông đã chấm đũa vào rượu thanh mai rồi cho cô nếm thử. Lớn hơn một chút, ông lại dẫn cô đi khắp nơi, thưởng thức đủ món ngon bốn phương. Vì thế, cô không chỉ biết món cay Tứ Xuyên mà còn có cả một sư phụ dạy nấu ăn bài bản.
Món cay Tứ Xuyên vốn đã tuyệt vời, nếu ăn mà không bị đau dạ dày thì càng hoàn hảo hơn! – Cô thầm nghĩ.
Cô cho tỏi, gừng, ớt chỉ thiên, hoa hồi cùng hàng loạt gia vị khác vào chảo xào cho dậy mùi. Trong khoảnh khắc, hương vị cay tê nồng nàn bùng lên, lan tỏa khắp căn bếp, khiến ai cũng phải nuốt nước bọt.
Khi đĩa tôm xào cay được bưng ra bàn, cả ba người đều ngồi vào chỗ. Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào món ăn trước mặt, nhưng suy nghĩ trong lòng mỗi người lại khác nhau. Dì Lâm và Lâm Vũ thì háo hức mong chờ, còn chú Lâm thì trông có vẻ thấp thỏm lo lắng.
Dù món tôm có màu đỏ rực bắt mắt, vừa nhìn vừa ngửi đều thấy hấp dẫn, nhưng chú Lâm vẫn chần chừ không dám gắp. Ông sợ tôm chưa chín hẳn. Chẳng trách ông lại cẩn thận như vậy—ngày mới cưới, dì Lâm từng khiến ông có một phen ám ảnh với đồ ăn.
Lúc này, Bạch Nhất Nặc lại bưng ra thêm một đĩa thức ăn khác.
Món ăn trên đĩa có màu xanh thẫm, trông giòn giòn, dậy mùi thơm đặc trưng của gia vị ướp.
Chú Lâm nhíu mày nhìn chằm chằm, có vẻ không nhận ra:
"Đây là món gì vậy?"
"Dưa cải à? À đúng rồi, ở đây người ta gọi là cải dưa. Cháu đã muối sẵn rồi, chú nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"
"À à, chú biết món này! Ở vùng Giang Chiết, nhiều người ăn lắm, nhưng bên mình thì ít ai dùng."
Món cải dưa này chỉ là ướp gia vị, không cần lo lắng chuyện chưa chín. Nghĩ vậy, chú Lâm gắp một miếng cho vào miệng. Vị mặn ngọt vừa phải, chua nhẹ, giòn giòn, ăn vào thấy tươi ngon, rất đã miệng.
Chưa gì mà nước miếng đã ứa ra, chú Lâm liền bưng bát cơm lên, ăn kèm cải dưa hết mấy miếng một lúc. Món này đúng là "chân ái" của cơm nóng! Thậm chí còn ngon hơn dưa cải muối mà lão Vương ở quê hay bán. Chú Lâm không nhịn được mà xuýt xoa khen ngợi.
Chú vốn dĩ lớn lên ở vùng đất nổi tiếng với các món chua, nên khẩu vị cũng khá kén chọn. Vậy mà hôm nay, món rau muối đơn giản này lại khiến chú gật gù tán thưởng.
Cơm trong bát càng lúc càng vơi, chú Lâm đột nhiên giật mình. Chợt nhớ ra món tôm cay trên bàn, chú quay sang nhìn. Bạch Nhất Nặc còn làm món rau muối ngon thế này, đĩa tôm chắc cũng không tệ đâu.
Nhưng mà… đĩa tôm đầy lúc nãy giờ chỉ còn lác đác vài con. Nhìn sang vợ và con trai, bên cạnh bát của họ đã chất một đống vỏ tôm như núi nhỏ.
Chú Lâm tròn mắt kinh ngạc! Không chần chừ nữa, chú vội vã gắp mấy con tôm còn lại, nhanh tay lột vỏ rồi cho ngay vào miệng.
Và rồi… chú lập tức hiểu ra vì sao vợ con mình nãy giờ chỉ cắm cúi ăn, chẳng nói câu nào.
Thịt tôm căng mọng, tươi ngọt, hòa quyện với vị cay tê đậm đà, kích thích từng giác quan, khiến chú suýt chút nữa nuốt luôn cả lưỡi. Đây chắc chắn là món tôm ngon nhất chú từng ăn!
Nhưng dì Lâm và Lâm Vũ đâu có để tâm đến cảm xúc của chú. Hai người họ chỉ lo tận hưởng bữa ăn, chẳng hề nhận ra chú Lâm đang tiếc hùi hụi.
Đến khi đũa của hai vợ chồng đồng thời gắp vào miếng ngó sen cuối cùng, cả hai đều dừng lại.
Chú Lâm nhăn nhó: "Bà nó ơi, tôi mới ăn được ba con tôm thôi, để miếng ngó sen này cho tôi đi!"
Dì Lâm lườm ông một cái: "Món này Nhất Nặc làm cho tôi, với lại lúc nãy ai bảo ông nói không dám ăn?"
Chú Lâm đành bất lực nhìn miếng ngó sen bị gắp đi, trong lòng hối hận vô cùng. Đã từng có một đĩa tôm cay tuyệt vời ngay trước mặt, vậy mà ông lại không biết trân trọng. Nếu có thể quay lại từ đầu, chắc chắn ông sẽ không do dự mà thưởng thức ngay.
Giờ chẳng còn gì ngoài nước sốt, chú Lâm đành trộn cơm với nước tôm cay, ăn hết sạch.
Mấy món kho nhắm rượu, canh sườn ngô hay trứng hấp hầu như chẳng ai động vào. Chỉ có các món do Bạch Nhất Nặc nấu là "cháy hàng" sạch bách. Trong bữa ăn hôm nay, mọi món khác đều trở nên nhạt nhòa trước đĩa tôm cay bá đạo.
Nếu không phải sợ mất hình tượng trước mặt con cháu, có lẽ chú Lâm đã liếm luôn cái đĩa rồi!
Lâm Vũ ăn xong liền đi học, chú Lâm đứng dậy vào bếp rửa chén. Dì Lâm thì kéo tay Bạch Nhất Nặc, nói: "Giờ dì ủng hộ cháu mở tiệm đấy, Nhất Nặc, cứ yên tâm làm đi!"
Bạch Nhất Nặc bật cười, không biết nói gì.
Dì Lâm thấy cô cười, trong lòng cũng vui lây, nắm chặt tay cô nói: "Dì nói thật lòng, dì chỉ mong cháu được vui vẻ thôi."
Cha mẹ Bạch Nhất Nặc mất hơn một tháng rồi, trong suốt thời gian ấy, dì Lâm gần như không thấy cô cười lấy một lần. Nếu mở tiệm cơm có thể giúp cô tìm lại niềm vui, vậy thì dì sẵn sàng ủng hộ.
...
Ở một nơi khác, Trương Khả – học sinh lớp 10 trường Nhị Trung Hải Thị, vừa tan học đã rủ bạn là Lý Phong Trạch đi "chợ đen" ăn tối.
Nhị Trung Hải Thị là trường trọng điểm, có nhiều khoản hỗ trợ, đồ ăn ở căng tin cũng khá ngon. Nhưng ăn mãi thì cũng chán, mới khai giảng chưa bao lâu mà hai cậu đã phát ngán với cơm trường, nên quyết định ra ngoài tìm đồ ăn vặt.
Trong lòng Trương Khả, "cơm nhà không bằng cơm tiệm". Đồ ăn trong căng tin dù có ngon cũng không thể sánh bằng bún cay, bún ốc hay đồ nướng ở chợ đen. Nhất là vào những ngày hè nóng nực, cầm trên tay chai nước mát lạnh, ăn một bát bì trộn hay mì lạnh, đó mới là khoảnh khắc sảng khoái nhất trong ngày!