Sau đông chí, mùa đông ở Hải Thị đã thực sự bắt đầu, không khí ngày càng trở nên rét buốt. Vào ngày Tết Dương lịch, một trận mưa kèm theo tuyết rơi phủ kín mặt đất, cái lạnh thấu xương lan tràn khắp nơi, khiến ai nấy đều phải khoác thêm áo dày để giữ ấm.
Bạch Nhất Nặc lấy từ tủ quần áo ra một bộ áo bông màu hồng cánh sen rồi mặc vào. Màu áo tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, trông càng thêm rực rỡ.
Mặc dù thời tiết ngày càng lạnh, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến công việc bếp núc của cô. Trong phòng bếp có máy điều hòa giữ ấm, tay để trần cũng không hề thấy rét. Nếu phải rửa bát đã có máy rửa chén hỗ trợ, còn quét dọn thì đã có robot lau nhà. Thêm vào đó, ba nhân viên phục vụ trong tiệm đều rất siêng năng. Dù Bạch Nhất Nặc chưa lên tiếng nhắc nhở, họ đã tự giác lau dọn, khiến cửa tiệm lúc nào cũng sạch sẽ sáng sủa, không vương một hạt bụi.
Ngoài ba nhân viên, chú chó Samoyed trong tiệm cũng góp phần không nhỏ.
Những lúc rảnh rỗi, Bạch Nhất Nặc thích ôm nó vào lòng, bàn tay vùi sâu trong lớp lông trắng muốt mềm mịn. Cảm giác ấy vừa ấm áp, vừa dễ chịu hơn cả găng tay, dù có giữ trong bao lâu cũng không sợ bị lạnh.
Vào ngày mùng sáu tháng Chạp, sau khi hoàn thành mọi công việc, cô rửa sạch tay rồi bế Samoyed lên. Con chó nhỏ bất ngờ bị nhấc bổng lên không trung, trông như thể bị số phận nắm chặt lấy yết hầu, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp với động tác của cô. Nó ngoảnh đầu nhìn Bạch Nhất Nặc bằng đôi mắt long lanh, chớp chớp như muốn nói: "Hết cách với chị rồi, vậy cho chị ôm một lúc đấy."
Nhưng ngay khi ôm nó lên, Bạch Nhất Nặc bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nhíu mày suy nghĩ rồi bật thốt: "Hình như mày mập lên thì phải?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play