Bạch Nhất Nặc không lấy làm bất ngờ trước danh tiếng của bánh đậu xanh hoa tươi. Dù sao thì ở kiếp trước, rất nhiều phi tần đều mê mẩn những món điểm tâm do cô chế biến. Theo từng mùa, thuộc hạ của họ đều phải lo liệu đặt trước, còn phần thưởng chuyển đến Cục Thượng Thực thì nhiều không kể xiết.
Những phi tần này vốn sống trong nhung lụa, ăn cơm càng trắng càng thích, thịt phải thái nhỏ mới hợp ý, nhưng lại đặc biệt yêu thích bánh đậu xanh hoa tươi. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi hương vị lẫn diện mạo của nó đều quá mức xuất sắc.
Bạch Nhất Nặc đã làm không ít bánh đậu xanh. Nhìn thấy những vị khách phấn khích như vậy, cô dịu dàng mỉm cười, không nỡ từ chối:
"Một hộp có tám cái bánh đậu xanh, hôm nay tôi chỉ làm từng ấy hộp thôi. Để ai cũng có cơ hội được thưởng thức, mỗi người chỉ có thể mua tối đa hai hộp."
"Còn giá cả thì... năm mươi tệ một hộp đi."
Thực ra, nếu so với những gì cô từng đạt được trước đây, mức giá này quả thực có phần chênh lệch lớn.
Thế nhưng, từ sau khi xuyên không, tâm trạng của Bạch Nhất Nặc đã có nhiều đổi thay.
Sư phụ từng nói, nấu ăn cũng là một loại hình nghệ thuật. Muốn đạt đến cảnh giới cao nhất, người đầu bếp không chỉ cần kỹ năng mà còn phải thấu hiểu ý nghĩa thực sự của việc nấu nướng.
Những món ăn mà cô từng chế biến trước kia vốn chỉ dành cho quan lớn quý tộc, xa rời khói lửa nhân gian.
Còn hiện tại, khi đứng giữa khu chợ đông đúc, nhìn thấy thực khách ăn xong món mình làm mà nở nụ cười mãn nguyện, cô cảm nhận được niềm vui trọn vẹn. Tay nghề nhờ vậy cũng ngày một hoàn thiện.
Ẩm thực không nên bị giới hạn bởi bất cứ rào cản nào.
Ở kiếp trước, cô rất ít khi trải nghiệm cảm giác này.
Cũng vì lẽ đó, để bày tỏ lòng biết ơn với thực khách, đồng thời nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình, cô sẵn sàng để nhiều người hơn có cơ hội thưởng thức những món ăn mình làm ra.
"Rẻ vậy sao?"
Người lên tiếng là một vị khách sành ăn, vốn quen thuộc với giá cả bánh ngọt. Ai cũng biết, những món bánh có ngoại hình đẹp mắt thì giá cả chẳng bao giờ thấp.
Huống hồ, bánh đậu xanh trước mắt lại tinh xảo đến mức khiến người ta không nỡ ăn. Ấy vậy mà cô chủ tiệm lại chỉ lấy giá như thế, thực sự quá có lời!
Chẳng ai ở Hải Thị có thể ngồi yên trước một món hời thế này!
Ngay lập tức, những vị khách đứng quanh Bạch Nhất Nặc đều vội vàng lấy điện thoại ra, tranh nhau quét mã thanh toán. Ai cũng lo nếu chậm một bước, bánh đậu xanh sẽ bị người khác giành mất.
Những ai may mắn mua được thì vui sướng ra mặt, ôm hộp bánh chặt trong tay như thể vừa trúng lớn. Có người còn chưa ăn hết phần cơm trên bàn nhưng vẫn phải giữ chặt hộp bánh, dáng vẻ hớn hở khiến những người không mua được nhìn mà chua xót vô cùng.
Những vị khách lỡ cơ hội chỉ biết thở dài tiếc nuối, trong lòng chua chát như vừa nuốt cả tấn chanh. Đã vậy, họ còn nghe được tin bánh đậu xanh chỉ được làm ngẫu nhiên chứ không phải ngày nào cũng có. Điều này lại càng khiến họ hụt hẫng hơn.
"Chủ tiệm, làm thêm chút nữa đi! Bánh đậu xanh xinh đẹp thế này, sao có thể không ăn chứ?"
"Cô chủ, bà nội tôi đặc biệt thích bánh đậu xanh, làm ơn đi mà!"
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Muốn làm bánh đậu xanh thì đậu xanh phải đạt chất lượng tốt. Hôm nay tôi sẽ đi xem thử ở chợ, nếu tìm được nguyên liệu ngon thì sẽ làm thêm."
Một vị khách nghe vậy, mắt bỗng sáng rực lên:
"Tôi có một vườn đậu xanh ở quê, hạt nào cũng mẩy và ngon. Cô cứ đợi ở đây, tôi sẽ gửi đến ngay! Không cần trả tiền, chỉ cần để tôi mua thêm vài phần là được."
Những người khác thấy vậy, lập tức động não, suy nghĩ xem nhà mình có đậu xanh ngon hay không.
Chẳng bao lâu sau, phòng bếp của tiệm đã chất đầy đậu xanh do thực khách mang tới.
Bạch Nhất Nặc: "..."
Mọi người đây là mua sạch đậu xanh trong chợ rồi sao?
Cùng lúc đó, Từ Văn Triết vô cùng may mắn. Cậu đến đúng lúc để giành được hai hộp bánh cuối cùng.
Hôm nay, cậu đặc biệt tranh thủ thời gian rảnh để ghé tiệm cơm Bạch Ký. Trước đó, cậu đã cố tình nhắn tin hỏi thăm tình hình của Trương Khả. Biết được hôm nay Trương Khả đã về quê, cậu mới yên tâm đến đây.
Ai bảo lần trước cậu lỡ lời quá nhiều, suýt mất mặt trước đám anh em. Nếu để họ phát hiện cậu lại lén lút đi mua bánh, chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao?
Nhưng mà...
Từ khi bắt đầu ăn ở Bạch Ký, cậu mới nhận ra bản thân cũng có gánh nặng tâm lý đến vậy.
Bởi đây là hai hộp bánh đậu xanh cuối cùng, cậu chẳng có nhiều lựa chọn.
Cũng may, những khách trước đó đều thích chọn hai hương vị khác nhau, nên hộp bánh còn lại là vị hoa hồng và hoa quế, không thiếu vị nào cả.
Ban đầu, Từ Văn Triết định mua một phần cơm chiên thịt bò mang về, nhưng khi nhìn thấy thực đơn của quán có món mới, cậu lập tức bị thu hút. Nhớ lại lần trải nghiệm trước quá tuyệt vời, cậu không dám xem thường món mới như trước, thế là quyết định mua mì lạnh dầu đỏ và gà sốt cay tê.
Cậu cầm hộp cơm một cách tránh né, nhanh chóng rời khỏi quán Bạch Ký rồi trở về nhà.
Khi đang chuẩn bị tận hưởng bữa ăn một mình, tiếng bước chân vang lên gần bàn ăn khiến cậu phải ngẩng đầu. Hình bóng mẹ Từ đột nhiên lọt vào tầm mắt.
Bà vừa trở về từ thẩm mỹ viện, ánh mắt dừng lại trên hộp cơm được đóng gói đơn giản trước mặt con trai. Điều này khiến bà ngạc nhiên—Từ Văn Triết luôn rất khắt khe trong chuyện ăn uống, vậy mà lần này lại mua đồ ăn ngoài.
Nhìn kỹ hơn, bà phát hiện một trong số đó chính là mì lạnh kiểu quán ven đường.
"Sao con lại ăn đồ ở quán ven đường thế? Gần đây thiếu tiền à?"
Từ Văn Triết vừa thấy mẹ, liền có chút lúng túng, theo bản năng muốn giấu đi hộp cơm trước mặt, nhưng rõ ràng là vô ích.
Cậu ho khan hai tiếng, cố giữ bình tĩnh: "Con vẫn còn đủ tiền, nhưng đây không phải mua ở quán ven đường, mà là ở một tiệm cơm. Lần trước bạn con dẫn đến đó, con thấy hương vị cũng khá ổn."
Giống như chỉ cần đổi từ “quán ven đường” thành “tiệm cơm”, cậu có thể giữ được tiêu chuẩn của mình vậy.
Mẹ Từ không muốn tranh luận thêm. Đôi khi bà cảm thấy thích thú với cách con trai tự huyễn hoặc bản thân, chỉ khẽ "ồ" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Từ Văn Triết hỏi: "Mẹ có muốn ăn thử không?"
Bà lắc đầu. Dù không kỹ tính như con trai, nhưng dạo gần đây bà đang tập thể dục, nên phải kiêng những món dầu mỡ.
"Mẹ không ăn đâu, mẹ đang kiểm soát cân nặng."
Nghe vậy, Từ Văn Triết thầm thở phào nhẹ nhõm. Không phải cậu không muốn chia phần, nhưng nếu mẹ không ăn, thì cậu có thể ăn nhiều hơn.
Nhưng ánh mắt nhạy bén của mẹ Từ lại nhanh chóng phát hiện biểu cảm nhẹ nhõm kia. Bà chợt có cảm giác mình bỏ lỡ điều gì đó.
Bà cúi đầu quan sát các món ăn trên bàn, ánh mắt bỗng dừng lại ở một hộp bánh.
"Con còn mua bánh ngọt nữa sao? Là mua cho mẹ à?"
"...Nếu con nói không phải thì sao?"
"Vậy mẹ sẽ biến nó thành ‘phải’." – Mẹ Từ thản nhiên cầm hộp bánh đậu xanh lên, đôi mắt sáng rực.
Không phải vì lý do nào khác, mà bởi vì chiếc bánh này được làm quá tinh xảo, hoàn toàn chạm đến trái tim thiếu nữ của bà.
Bánh đậu xanh hoa hồng trông giống hệt một bông hoa thật, lớp vỏ mỏng điểm xuyết những cánh hoa hồng tự nhiên, khiến người ta chỉ muốn cắn thử một miếng để khám phá hương vị bên trong.
Bánh đậu xanh hoa quế lại được phủ một lớp hoa quế vàng óng, tôn lên vẻ đẹp sang trọng, làm cho người nhìn không khỏi thèm thuồng.
Bánh đậu xanh vốn là món quà vặt phổ biến, có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên phố phường.
Mẹ Từ từ nhỏ đã quen với loại bánh này, nhưng bà chưa bao giờ quá yêu thích nó. Xét cho cùng, bánh đậu xanh làm rất đơn giản, hương vị cũng không có gì đặc biệt để khiến người ta say mê.
Bình thường mà thôi.
Nhưng hộp bánh đậu xanh trước mặt lại khiến bà phải thay đổi suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên bà thấy bánh đậu xanh được làm tinh xảo và đẹp mắt đến vậy, thậm chí không hề thua kém bánh ngọt phương Tây.
Ban đầu còn định kiêng khem, nhưng bà rốt cuộc vẫn không cưỡng lại được mà cầm một chiếc bánh hoa quế lên nếm thử.
Vị ngọt thanh tao của bánh tan chảy trong miệng, từng chút hương thơm len lỏi đến tận tâm hồn.
Mẹ Từ nhấm nháp từng miếng, càng ăn càng ngạc nhiên. Bánh đậu xanh bán trên thị trường thường chứa quá nhiều dầu, đôi khi khiến người ta có cảm giác như dầu được dùng miễn phí vậy.
Thế nhưng, chiếc bánh này lại hoàn toàn khác biệt. Nó không hề có cảm giác dầu mỡ hay dính tay, kết cấu mềm mịn trong veo, như thể đang tan chảy trên đầu lưỡi.
Giây phút đó, bà có cảm giác như mình đang lạc vào một khu vườn hoa quế, hương thơm dìu dịu bao trùm lấy toàn bộ giác quan.
Hương vị của bánh hoa quế không hề lấn át vị bánh đậu xanh mà ngược lại, cả hai hòa quyện tạo thành một sự kết hợp tinh tế. Mùi hoa quế ngọt ngào hòa cùng vị đậu xanh thanh mát, mang đến một cảm giác thỏa mãn đến tột cùng.
Thì ra, bánh đậu xanh cũng có thể được làm theo cách này!
Mẹ Từ cảm thấy chiếc bánh này không chỉ đơn thuần là bánh đậu xanh nữa, mà nó đã vượt xa khỏi giới hạn truyền thống, tiến hóa thành một món bánh cao cấp đầy mê hoặc.
Ban đầu, mẹ Từ chỉ định nếm thử một miếng cho biết, nhưng sau khi ăn xong một chiếc bánh đậu xanh hoa quế, bà lại không cưỡng lại được mà tiếp tục ăn thêm vài chiếc nữa.
Cuối cùng, khi kết thúc miếng bánh đậu xanh hoa hồng, bà mới cảm thấy bụng mình căng đầy. Lúc này, bà mới miễn cưỡng dừng lại, không đụng đến chiếc bánh đậu xanh còn lại.
Mẹ Từ ăn một cách say mê, trông chẳng khác nào đang làm đại diện quảng cáo cho món bánh đậu xanh. Ở bên cạnh, Từ Văn Triết nhìn mà thèm thuồng, không nhịn được đưa tay về phía chiếc bánh còn sót lại.
Nhưng chưa kịp chạm vào, bàn tay anh đã bị mẹ Từ gạt ra.
Sau một thoáng ngơ ngác, Từ Văn Triết ấm ức nói:
"Mẹ, trong này có tận hai hộp bánh đậu xanh lận. Mẹ chắc chắn không ăn hết được, sao không để lại cho con một ít?"
"Mẹ giữ lại để mai ăn." Mẹ Từ lấy khăn giấy lau miệng một cách tao nhã, nói tiếp: "Con mua bánh ngon như vậy mà giấu nhẹm, không chịu cho mẹ ăn. Không chỉ bánh đậu xanh, tiền tiêu vặt tháng sau của con cũng bay màu luôn!"
Từ Văn Triết: "..."
Cha Từ trở về sau buổi tiệc xã giao khi đồng hồ đã điểm gần mười giờ tối.
Thấy vợ đã ngủ say, ông không nỡ đánh thức. Trên bàn rượu, ông có uống hơi nhiều, giờ men say dần tan, cảm giác đói bụng cũng bắt đầu trỗi dậy.
Ông mở tủ lạnh định tìm chút gì đó lót dạ, bất ngờ phát hiện có hai hộp bánh ngọt đặt ngay ngắn trong ngăn mát. Gần đây vợ ông đang kiêng đồ ngọt để giảm cân, gần như không đụng đến bánh trái.
Mà những chiếc bánh này lại tinh xảo như vậy, chắc chắn không phải do Từ Văn Triết mua về để ăn.
Sau một hồi suy luận, cha Từ đi đến một kết luận:
Đây chắc chắn là vợ mua cho ông!
Dù không phải người thích đồ ngọt, nhưng nghĩ đến tấm lòng của vợ, cha Từ không khỏi cảm thấy ấm áp. Ông cầm hộp bánh ra, tiện tay lấy một chiếc thưởng thức.
Vừa ăn xong hai cái, mắt ông lập tức sáng rỡ—món bánh này… ngon ngoài sức tưởng tượng!
Ông vốn không mấy hứng thú với đồ ngọt vì dễ gây ngán, nhưng chiếc bánh đậu xanh này lại có vị ngọt dịu, không quá béo, ăn rất vừa miệng. Ngay cả người ít khi động đến đồ ngọt như ông cũng thấy thích.
Chưa bao giờ cha Từ ăn một món điểm tâm hợp khẩu vị đến thế. Ông không kìm được mà lấy điện thoại ra, "tách… tách… tách", chụp lại vài tấm rồi đăng lên Weibo.
Chủ tịch Công ty Xây dựng Hồng Viễn: "Tình yêu đến từ vợ ❤️"
[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]