Sáng sớm hôm sau, Bạch Nhất Nặc cùng mấy người khác đến sân sau của tiệm hoa dì Triệu. Ở sân sau tiệm cơm Bạch Ký có một cây hoa quế, còn phía sau tiệm hoa lại mọc một cây mơ sum suê cành lá, xanh tươi mát mắt. Trên cây lác đác những quả mơ còn non, mang một màu xanh biếc.
Tháng chín sang thu, hoa quế nở rộ, tỏa hương thơm ngát. Nhưng đây không phải mùa của mơ, bởi loại quả này thường chín vào tháng bảy, tháng tám. Lúc này, việc nhìn thấy mơ còn sót lại trên cây quả là hiếm gặp.
Bạch Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn lên tán lá rậm rạp, thầm nghĩ đây chắc hẳn là giống mơ chín muộn.
Tô Mạt Mạt nhìn cây mơ, mắt sáng rực lên, tò mò hỏi dì Triệu:
“Dì ơi, cháu có thể thử một quả không? Hồi nhỏ nhà cháu cũng có cây mơ, mơ ngọt lắm ạ.”
Ai ngờ dì Triệu nghe vậy liền vỗ đùi, mặt đầy tiếc nuối:
“Trời ơi, dì nói trước nhé, ngàn vạn lần đừng ăn! Chua lắm đấy!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT