Hai người đi đến cổng soát vé.

Nhân viên soát vé có hốc mắt trống rỗng, khi nhìn thấy Hứa Thanh Hoài tên sát thần này, sắc mặt xanh mét cứng đờ:

"Vui lòng xuất trình vé. Công viên này cấm trốn vé, không có vé thì không được vào khu vực tham quan."

Hải Dao Dao lập tức đưa ra vé của mình, đồng thời cắn răng, nghiêm túc nói với Hứa Thanh Hoài:

"Tôi tuyệt đối sẽ không trả tiền…"

Ngay trước mắt cô, Hứa Thanh Hoài thẳng tay rút đao, một nhát chém bay đầu nhân viên soát vé, máu bắn tung tóe.

Hắn lạnh lùng quay đầu lại, giọt máu còn vương trên khóe mắt nóng hổi:

"Vừa rồi cô nói gì?"

Hải Dao Dao: … Chân hơi mềm rồi.

Cô lập tức nở nụ cười thân thiết, giọng nói tràn đầy chân thành:

"Tôi nói, đại ca, đao pháp của anh đúng là xuất thần nhập hóa, như chốn không người, người đao hợp nhất, thiên hạ vô địch!"

Hứa Thanh Hoài không bị cô lừa gạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, nheo mắt lại:

"Còn chuyện tiền nong?"

Hải Dao Dao đứng thẳng, vỗ ngực mạnh mẽ tuyên bố:

"Tôi nói, dù tôi là sinh viên, nhưng người nghèo chí không nghèo! Cái kiểu muốn quỵt nợ đó, tôi tuyệt đối không làm!"

Cô dõng dạc:

"Đại ca, anh yên tâm, kiếp này tôi dù có lên núi đao xuống biển lửa, cũng nhất định trả tiền cho anh, một xu cũng không thiếu!"

Cô nhìn thấu rồi, Hứa Thanh Hoài là một kẻ nhẫn tâm.

Nói chém là chém ngay, chẳng khác nào Trần Hạo Nam phiên bản phó bản kinh dị.

Thôi thôi, tiền bạc là vật ngoài thân.

Còn sống là còn cơ hội kiếm tiền.

Năm triệu thì năm triệu, lỡ đâu có ngày nào đó cô trúng số thì sao?!

Hứa Thanh Hoài quét mắt từ trên xuống dưới nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười, lơ đễnh gật đầu:

"Vậy thì tốt. Nếu không, tôi sẽ cân nhắc thu thêm lãi suất, mỗi tháng 6,5%."

Hải Dao Dao: … Đệch!!

Hắn còn muốn thu lãi suất nữa à?!

Năm triệu tiền lãi, thế này mẹ kiếp trả đến bao giờ mới hết?!

6,5% mỗi tháng?!

Anh làm cho vay nặng lãi đấy à?!

Hải Dao Dao chửi thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn cười tươi roi rói:

"Anh à, anh cứ yên tâm, tôi không phải người như vậy. Lãi suất thì bỏ qua đi, anh em mình thân thiết như thế, nhắc đến lãi suất làm gì cho xa cách!"

Hứa Thanh Hoài liếc nhìn cô, vẻ mặt khó lường, như thể đã nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của cô.

Hắn biết Hải Dao Dao không hề cam tâm, cũng nhận ra bản tính keo kiệt của cô, vậy nên cố ý giết người dọa cô một chút.

Hiệu quả không tệ.

Hải Dao Dao tinh mắt phát hiện một máy bán hàng tự động bị lật đổ bên cạnh, vốn dĩ trong công viên có mấy thứ này cũng không lạ. Nhưng sau một trận đánh nhau kịch liệt, máy bán hàng bị đổ, kính chắn phía trước cũng vỡ tan.

Cô mừng rỡ chạy đến, lấy ra một chai nước, đích thân vặn nắp, sau đó lật đật chạy về đưa cho hắn:

"Anh à, mệt không? Nghỉ chút uống miếng nước đi!"

Cô bận trước bận sau, ánh mắt tràn đầy kính ngưỡng, giọng nói nghiêm túc:

"Mặc dù tôi chỉ mới quen đại ca vài tiếng, nhưng trong lòng tôi, anh đã là đại ca ruột thịt khác bố khác mẹ rồi! Đại ca yên tâm, sau này có anh miếng thịt ăn, tôi nhất định có bát rửa!"

Hứa Thanh Hoài: …

Cô gái này quyết tâm bám trụ, không ngừng nịnh nọt.

Hắn biết Hải Dao Dao nói nhăng nói cuội, nhưng tâm trạng hắn đúng là không còn tệ như trước nữa.

Dù sao ai mà không thích nghe lời dễ nghe?

Đặc biệt là khi người trước mặt vừa có ngoại hình đẹp, vừa có giọng ngọt, lại còn nói rất trơn tru, lúc tâng bốc không chớp mắt, trông cứ thật lòng đến mức khiến người ta không nỡ vạch trần.

Thiếu nữ nói không ngừng, không khí trầm lặng và ngột ngạt trong phó bản cũng vì cô mà sinh động hơn hẳn.

Hứa Thanh Hoài tựa vào cổng soát vé, tay vẫn cầm thanh đao nhuốm máu, ánh mắt lười biếng nâng lên.

Trên bầu trời công viên, mặt trời dần lặn, ráng chiều nhuộm đỏ cả không gian, phủ lên người hắn một tầng ánh sáng.

Ngày đầu tiên thoát khỏi cái trò chơi chết tiệt này, người đầu tiên hắn gặp gỡ… cũng khá thú vị.

Từ chỗ nhân viên soát vé, Hứa Thanh Hoài dẫn Hải Dao Dao chém giết xuyên suốt cả phó bản, một đường giết sạch, cả công viên kinh dị cứ thế thành bình địa.

Chuyến đi thuận lợi kết thúc nhiệm vụ.

Hải Dao Dao tuy đau lòng vì mắc nợ một khoản kếch xù, nhưng nhờ được ôm đùi đại lão, cô cũng thừa nhận cảm giác này thật tuyệt!

Nếu có thể, cô thật sự muốn ôm đùi mãi mãi!

Lần thứ hai trở về từ trò chơi kinh dị, Hải Dao Dao vừa giữ được mạng, lại ôm một khoản nợ năm triệu, kèm theo một chủ nợ cứu mạng.

Cô mở cửa bước vào, dẫn Hứa Thanh Hoài theo sau, nhiệt tình giới thiệu:

"Đại ca, đây là phòng của anh! Nhìn có vẻ đơn sơ chút, nhưng đây là phong cách Iraq công trường chân thực, đang rất hot gần đây đấy…"

Cô mặt không biến sắc bịa chuyện, Hứa Thanh Hoài nhìn căn phòng sơ sài, im lặng.

Hải Dao Dao cũng biết đối phương nghĩ gì, nhưng cô hết cách rồi.

Bố mẹ cô năm xưa kiếm được chút tiền, bị người ta lừa mua một căn biệt thự ở ngoại ô.

Không bao lâu sau, bố mẹ cô cao chạy xa bay, bỏ lại cô đang học cấp ba. Sau đó dự án quanh khu vực bị đình trệ, cô lấy đâu ra tiền để sửa sang lại biệt thự này?

Bây giờ, đây đã trở thành khu nhà bỏ hoang nổi tiếng, sổ đỏ không có, bán cũng không xong. Cuối cùng, cô chỉ đành tự quét vôi sơ sài, miễn cưỡng sống qua ngày.

Hứa Thanh Hoài vừa thoát khỏi phó bản, đối với môi trường sống không quá khắt khe. Vì tiện lợi, tiết kiệm, và quan trọng nhất là tránh phải ngủ dưới gầm cầu ngay ngày đầu tiên thoát game, hắn quyết định ở nhờ nhà Hải Dao Dao một thời gian.

Ban đầu, hắn không định sống cùng cô, chỉ muốn lấy lại chút tiền, thuê phòng khách sạn ở tạm.

Nhưng Hải Dao Dao keo kiệt đến mức năm hào cũng không muốn đưa, vừa nghe hắn muốn tìm chỗ ở, lập tức nhiệt tình quảng cáo, thậm chí còn gợi ý cho hắn thuê phòng trọ giá rẻ.

Hứa Thanh Hoài: …

Nhìn qua cũng biết cô ta rất cần tiền.

Hải Dao Dao bận rộn sắp xếp đồ, sợ hắn đổi ý không thuê nữa.

Cô hớn hở bưng ghế đặt xuống, hào hứng nói:

"Anh à, mời ngồi! Tiền thuê nhà và sinh hoạt phí sẽ trừ thẳng vào khoản nợ của tôi. Mỗi tháng một vạn nha!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play