Bên trong một phó bản của trò chơi kinh dị.
Bốn phía yên tĩnh như tờ, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, men theo chỉ dẫn mà tiến về phía trước.
【Chào mừng đến với Công Viên Xiếc Dị Dạng】
【Còn ba mươi phút nữa sẽ diễn ra tiết mục tiếp theo, hãy nhanh chóng tìm vé vào cửa và đến khu biểu diễn】
【Khách tham quan không kịp vào khu biểu diễn sẽ bị trừng phạt. Lưu ý: Ngài Hai Đầu rất thích nguyên liệu tươi sống, đừng để hắn bắt được.】
Trên bầu trời hiện lên những dòng chữ rợn người, loa phát thanh trong khu vui chơi không ngừng vang lên những bản nhạc vui nhộn.
Xung quanh là những đạo cụ đã hoen gỉ, bị bỏ hoang từ lâu, hoàng hôn nhuốm màu lên thế giới đổ nát này, khiến giai điệu vui tươi kia càng trở nên quỷ dị.
"Vé ở trong tủ kìa! Còn đứng đực ra đó làm gì, mau thò tay lấy đi!"
"Mẹ kiếp, con đàn bà chết tiệt đừng có đẩy tao! Ai biết trong đó có máy cắt thịt hay không!"
"Để Chu Tư đi đi? Lần trước cũng là cậu ta lấy mà?"
"Mấy người còn có nhân tính không vậy, cậu ấy chảy máu đến sắp chết rồi!"
"Phải làm sao bây giờ?" Máu vương vãi đầy đất, có người bật khóc, lập tức bị đồng đội bịt chặt miệng để tránh thu hút quái vật.
Giữa tiếng cãi vã ồn ào, Hải Dao Dao thu mình phía sau đám đông, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.
Trong lòng cô đang chửi rủa mười tám đời tổ tông của đứa bạn học đã giới thiệu cái trò chơi quái quỷ này cho cô.
Năm mười lăm tuổi, bố mẹ Hải Dao Dao dắt nhau chạy trốn, chỉ để lại cho cô một căn hộ dang dở và khoản vay thế chấp cao ngất, chẳng để lại đồng nào. Là một kẻ nghèo đúng nghĩa, cô chỉ một lòng muốn kiếm tiền.
Gần đây, cô vô tình nghe bạn học nhắc đến một diễn đàn có tên "Trò Chơi Kinh Dị", nói rằng trong đó toàn là những người mê tín dị đoan, nội dung bài đăng rất đáng sợ, nhưng nếu có bản lĩnh thật sự thì kiếm được không ít tiền.
Sau khi bố mẹ bỏ đi, cô sống cùng bà ngoại – một bà đồng – và học được chút ít tâm linh. Đôi khi cũng ra chợ bói toán kiếm chút đỉnh, cả ngày vất vả làm công việc tạp nham.
Nghe bạn học nhắc đến cái diễn đàn đó, Hải Dao Dao lập tức động lòng.
Về nhà chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô liền lao vào tìm kiếm. Kết quả là chưa kiếm được đồng nào, lần mở mắt tiếp theo, cô đã trở thành một người chơi của trò chơi kinh dị, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
——【Chào mừng đến với Công Viên Vô Hạn Kinh Dị】
Phía xa, biển hiệu cao ngất của công viên lóe lên ánh sáng ma quái.
Đây là một phó bản mang chủ đề xiếc dị dạng, nhiệm vụ của bọn họ là tham quan buổi biểu diễn và tránh khỏi sự truy sát.
Đây là lần thứ hai Hải Dao Dao tiến vào phó bản. Ký ức của lần trước vẫn còn nguyên, lần này e là cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, lúc nào cũng phải giãy giụa trên bờ vực sinh tử.
Cô cố gắng giảm sự hiện diện của bản thân xuống mức thấp nhất. Theo kinh nghiệm lần trước, người nào nhảy nhót nhiều thì chết nhanh hơn, thà lặng lẽ trốn tránh còn hơn.
Đám đông cãi vã một hồi, thấy thời gian sắp hết mới luống cuống lao lên, mỗi người giành lấy một tấm vé in tên mình rồi chạy như điên về phía khu biểu diễn.
Ba mươi phút trôi qua nhanh như chớp.
Nhạc nền rộn ràng vang lên, bóng tối trùm xuống khu vui chơi.
Một tên quái vật hai đầu, cao hai mét, vác theo rìu lớn, nở nụ cười nham hiểm rồi lao tới.
Tiếng lưỡi rìu bổ xuống da thịt vang lên lạnh sống lưng.
Hải Dao Dao cũng chẳng nghĩ đến việc che giấu bản thân nữa, lúc này chạy thoát thân quan trọng hơn.
"Mẹ kiếp! Con nhỏ đó chạy nhanh quãi đạn!"
"Vừa rồi chẳng phải cô ta nói chân mềm nhũn, đi không nổi, muốn trốn ở phía sau sao?!"
"Giả vờ cả thôi!"
Một đám người vừa chửi vừa đuổi theo, dốc hết sức vượt lên trước đồng đội, không ai muốn là kẻ cuối cùng.
Người bị tụt lại cuối cùng, lúc nãy còn hét thảm dưới lưỡi rìu. Có kẻ không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy đối phương đã bị chém làm đôi, nửa thân trên vẫn còn đang gào thét bò ra ngoài, trông không khác gì một cảnh tượng địa ngục trần gian.
Những người phía sau lần lượt ngã xuống, khu vui chơi vốn ồn ào nay dần trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Không biết từ lúc nào, chỉ còn lại tiếng bước chân của Hải Dao Dao, cùng với tiếng thở dốc hổn hển của cô.