Sau khi lặp lại cảnh báo nhiều lần, bốn phía vang lên âm thanh chuyển động chậm rãi. Những con quái vật dị dạng từ trong bóng tối bò ra.

Lời của Hứa Thanh Hoài còn chưa nói hết đã bị gián đoạn. Hắn liếc mắt nhìn quanh, tay nâng đao Nhật lên, không kiên nhẫn chém rơi một con Vô Diện Nhân đang lao tới gào thét.

Vô Diện Nhân cao bằng một tầng lầu, tứ chi dài ngoằng như cành cây khô, hình dạng quái dị. Số lượng của chúng không nhiều nhưng mỗi con đều cực kỳ khó đối phó. Hứa Thanh Hoài đứng trước Hải Dao Dao, mỗi nhát đao vung ra không hề thừa động tác, mượt mà và chính xác, đao nào cũng chạm đến huyết nhục.

Thế nhưng, những con quái vật này lại có chủ đích né tránh hắn. Chúng chỉ nhắm đến người chơi cuối cùng còn sống. Một con nhân lúc Hứa Thanh Hoài đang giao đấu với một Vô Diện Nhân thì bất ngờ lao đến Hải Dao Dao ở phía sau.

Hứa Thanh Hoài ánh mắt sắc bén, lập tức quay người ném thẳng lưỡi đao, ghim chặt con quái vật kia vào tường.

Cùng lúc đó, con Vô Diện Nhân bị đóng đinh bỗng nhiên như bị thứ gì đó quấn lấy, bắt đầu cào xé không khí phía trước mặt mình một cách điên cuồng.

Hứa Thanh Hoài nhướng mày đầy hứng thú, ánh mắt dừng lại trên gương mặt căng thẳng của Hải Dao Dao nhưng không nói gì.

Hải Dao Dao nhìn bóng dáng hồn thể nhỏ bé đang quấn lấy con quái, trái tim như rỉ máu.

Đó là tiểu quỷ cuối cùng mà bà ngoại để lại cho cô.

Ban đầu có hai con, nhưng một con đã bị hủy trong phó bản lần trước. Bây giờ đây là con duy nhất còn lại.

Hải Dao Dao bị Hứa Thanh Hoài nhìn lướt qua, không biết hắn có phát hiện bí mật của cô hay không. Nhân lúc hắn không chú ý, cô vội vẫy tay ra hiệu, gọi tiểu quỷ trở về.

Một tiếng rít chói tai vang lên trong không trung, động tác của lũ quái vật chợt dừng lại. Một luồng khí vô hình xoẹt qua không gian, bay về phía Hải Dao Dao rồi biến mất.

Sau cùng, tất cả quái vật đều bị tiêu diệt. Hải Dao Dao vừa trải qua cửa tử, thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu, cô vẫn còn cảnh giác với Hứa Thanh Hoài. Nhưng bây giờ, chẳng còn chút nghi ngờ nào nữa.

Trong thế giới kinh dị, kẻ mạnh làm chủ, kẻ yếu làm thịt. Nếu Hứa Thanh Hoài thực sự có mục đích xấu, với thực lực khủng bố như hắn, hắn hoàn toàn có thể giết cô ngay lập tức, chứ không cần mất công như vậy.

Nói tóm lại, trong lòng Hải Dao Dao, bất kể Hứa Thanh Hoài là người chơi hay NPC, chỉ cần cứu mạng cô thì chính là người tốt!

Nghĩ vậy, cô lập tức chạy tới trước mặt hắn, giọng nói đầy vẻ sùng bái:

"Đại ca, anh lợi hại quá! Bao nhiêu quái vật cũng không phải đối thủ của anh! Tiểu đệ kính nể anh như dòng nước Hoàng Hà, cuồn cuộn không dứt…"

Hứa Thanh Hoài lau vết máu trên mặt, giọng điệu tùy ý: "Không cần khách sáo."

Trong ánh mắt cảm động của Hải Dao Dao, hắn cười nhẹ, giọng điệu ôn hòa:

"Tôi cứu cô, một mạng đáng giá một nghìn… à không, năm trăm vạn. Ra ngoài nhớ trả tôi tiền."

Ban đầu, hắn định ra giá một nghìn vạn, nhưng thấy Hải Dao Dao nói chuyện cũng khá dễ nghe, hắn hào phóng giảm giá một chút.

Hắn hơi nghiêng đầu, nụ cười chân thành:

"Hỗ trợ thanh toán bằng tiền mặt hoặc quẹt thẻ, đừng trả bằng séc, phiền lắm."

Hải Dao Dao, người đến ăn bánh bao cũng không có tiền mua dưa chua, đơ người tại chỗ.

… Tôi có thể đi chết lại không?

Hải Dao Dao lúc này cảm xúc vô cùng phức tạp.

Đại ca, rốt cuộc anh thấy tôi có gì đặc biệt mà nghĩ rằng tôi có nhiều tiền như vậy?

Tôi trông giống người giàu lắm sao?

Dưới nụ cười dịu dàng của Hứa Thanh Hoài, Hải Dao Dao dần dần cảm thấy mông lung, không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Dù bất ngờ nhưng cô cũng không thất vọng, ngược lại rất nhanh tiếp nhận sự thật này.

Cô cũng không thể thắc mắc tại sao cứu người lại đòi tiền. Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí?

Huống hồ, người làm việc ở nơi quái quỷ này, sao có thể là thiên sứ nhân từ?

Hứa Thanh Hoài là boss giết người không chớp mắt, chứ không phải Bồ Tát. Nếu không có lợi ích, hắn việc gì phải cứu cô?

Nếu hôm nay người bị hắn cứu là một kẻ có tiền, chẳng hạn như tên béo đeo dây chuyền vàng, hoặc vị phu nhân xách túi LV lúc phó bản mới bắt đầu… Bọn họ chắc chắn sẽ không do dự mà chấp nhận giao dịch này.

Bỏ ra mấy triệu để mua mạng sống.

Với người giàu, đây là một cuộc trao đổi quá hời.

Hải Dao Dao không phải không hiểu đạo lý này, vấn đề là cô không cha không mẹ, ngày ngày đi làm thuê kiếm sống, đào đâu ra từng đó tiền?!

Đối diện với ánh mắt mỉm cười của Hứa Thanh Hoài, Hải Dao Dao có cảm giác mãnh liệt, rằng chỉ cần cô nói "không có tiền", hắn sẽ lập tức đâm một đao xử cô.

Đừng tưởng cô không thấy. Lúc hắn giết quái vật cũng cười y hệt như vậy!

Hải Dao Dao không phải lần đầu vào phó bản, cô hiểu sơ sơ về nơi này. Những NPC như Hứa Thanh Hoài, ít nhất cũng phải là boss cấp cao.

Ở chốn ma quái này, nếu không thể ôm đùi thì chí ít cũng đừng đắc tội với hắn, kẻo hắn thật sự xử lý cô.

Tiền thì chắc chắn phải trả, nhưng vấn đề là cô không có nhiều như thế.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Hải Dao Dao chậm rãi ngẩng đầu, nhỏ giọng dò hỏi:

"Có thể giảm giá không?"

Hứa Thanh Hoài đã đoán trước phản ứng của cô, trong mắt cũng không có gì bất ngờ.

Không phải ai cũng có thể tiện tay lấy ra năm trăm vạn. Giá hắn đưa ra chỉ là con số mở đầu, nếu Hải Dao Dao không có đủ, hắn có thể giảm thêm.

Hắn không từ chối ngay, mà nhướng mày hỏi ngược lại:

"Cô muốn trả bao nhiêu?"

Hải Dao Dao bắt đầu lục lại toàn bộ tài sản của mình, nhưng cuối cùng chỉ biết xấu hổ im lặng.

Cô không lên tiếng, Hứa Thanh Hoài chủ động gợi ý:

"Hai trăm vạn? Một trăm vạn? Không thể ít hơn năm mươi vạn… Mười vạn?"

Lúc đầu, giọng hắn vẫn còn thản nhiên, nụ cười vô cùng nhàn nhã. Nhưng khi Hải Dao Dao cứ im lặng mãi, hắn hơi nheo mắt lại, bắt đầu cảm thấy điềm xấu.

… Không thể nào?

Hắn thu lại nụ cười, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ:

"Rốt cuộc cô có bao nhiêu?"

Hải Dao Dao thấy hắn vẫn còn cười, bạo gan trả lời:

"Nói thật nhé, tôi tên Hải Dao Dao, là một con đỗ nghèo khỉ đúng nghĩa."

Cô tính toán số tiền trong tài khoản, rất chân thành nói:

"Hiện tại tôi còn một nghìn, cố gắng lắm có thể gom thành hai nghìn… Đại ca, anh thấy thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play