Khi Lâm Lang mang thai sáu tháng, từ Hán cung gửi đến bốn nữ tử dung mạo xuất chúng, tuổi chừng mười bảy, mười tám. Họ lần lượt mang tên Nghênh Xuân, Ngâm Hạ, Liên Thu và Tích Đông, nghe nói là do chính Hoàng hậu Đậu thị ban danh. Mỗi người một vẻ, mập ốm cao thấp đều có, tựa như hoa cỏ xuân thì, khoe sắc rực rỡ.
Khi Đậu Trường Quân dẫn bốn người này tiến vào Lương vương phủ, Lưu Võ vừa kinh ngạc, vừa giận dữ. Trước khi cưới Lâm Lang, hắn đã từng thề cả đời không nạp thiếp, mẫu hậu rõ ràng biết tâm ý hắn, cớ sao còn đưa những người này đến để chướng mắt?
Đậu Trường Quân ôm quyền thi lễ, giọng điềm đạm khuyên nhủ:
“Điện hạ, Hoàng hậu nương nương có lòng tốt, ngài vẫn nên nhận lấy. Trưởng bối đã ban ân, há có thể cự tuyệt? Đây cũng là hiếu đạo.”
Lời nói nghe qua ôn hòa, nhưng vào tai Lưu Võ lại tựa như mũi kim châm. Cữu cữu theo hắn bao năm, nay lại lấy hiếu đạo ra ép buộc, hắn cảm thấy hết sức châm chọc. Lâm Lang từng nhắc nhở không sai, Đậu Trường Quân là tâm phúc của mẫu hậu, nhưng không phải người đáng để hắn tín nhiệm, càng không thể giao phó đại sự.
Hắn hờ hững cười lạnh, ánh mắt không thèm liếc đến đám nữ tử đang nơm nớp quỳ dưới bậc. Họ xiêm y rực rỡ, ngọc bội khẽ lay động theo nhịp thở, nhưng trong lòng hắn, tất thảy chẳng qua cũng chỉ là những món lễ vật phàm tục, hoàn toàn không lọt nổi vào mắt.
“Nếu bổn vương không muốn thì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play