Lâm Lang vốn không có ý định cùng lão Hoàng đế thân mật. Khi bàn tay của hắn sắp chạm vào chiếc yếm đỏ trên người nàng, Lâm Lang khẽ bấm ngón tay niệm chú, thi triển ảo thuật của Yêu tộc, thoắt một cái đã rời khỏi giường.
Nàng nhẹ nhàng ngồi trên chiếc sạp bên cạnh, vắt chéo đôi chân thon dài, ung dung lật xem cuốn Tư Trị Thông Giám, trong khi bên tai vang lên tiếng thở hồng hộc của Hoàng đế đang ôm gối mà ngã xuống.
Nửa canh giờ trôi qua, thái giám bên ngoài khẽ hắng giọng, như muốn nhắc nhở Hoàng thượng nên giữ gìn long thể, tránh vận động quá sức.
Lâm Lang hờ hững liếc nhìn Hoàng đế đang kiệt sức nằm trên giường, thở hổn hển như sắp tắt thở. Trong không khí vương vấn mùi long diên hương, khí tức rồng thiêng ngày càng yếu ớt, nhưng dù sao cũng còn hơn không.
Nàng chậm rãi quay lại long sàng, tựa người một cách lười biếng, để lộ bờ vai ngọc ngà, khẽ mỉm cười đầy e ấp:
“Hoàng thượng quả nhiên dũng mãnh, thần thiếp suýt nữa không chịu nổi.”
Hoàng đế vốn đã mệt mỏi rã rời, nhưng nghe lời khen ngợi yêu kiều của Lâm Lang, lòng tự tôn của một bậc đế vương lập tức được khơi dậy. Cảm giác bản thân vẫn còn cường tráng, bảo đao chưa hề cũ, khiến Hoàng đế muốn tiếp tục chinh chiến thêm lần nữa.
Tuy nhiên, tuổi tác đã lớn, sức lực không còn như xưa, dù lòng còn ham muốn nhưng lực bất tòng tâm. Hoàng đế đành thở dài, cầm lấy bàn tay mềm mại của Lâm Lang mà hôn nhẹ, sau đó ra lệnh cho cung nhân tiến vào hầu hạ tắm rửa và thay y phục.
Nửa đêm, Lâm Lang được đặc cách ở lại Dưỡng Tâm Điện, ngủ một giấc an ổn. Sáng hôm sau, nàng được phượng loan đưa về Vĩnh Thọ Cung, thoải mái ngủ nướng thêm một lát.
Khi tỉnh dậy, ánh mặt trời đã lên cao. Đỗ Quyên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, trong khi Bách Hợp sai cung nữ bày biện bữa sáng. Lâm Lang chỉ ăn một chén canh yến đường phèn và hai miếng bánh đậu xanh, phần còn lại thưởng cho các cung nhân. Tiểu Đức Tử và đám nô tài vui mừng quỳ tạ:
“Đa tạ tiểu chủ ban thưởng!”
Đúng lúc ấy, Tô Bồi Thịnh, thái giám tổng quản, mang theo thánh chỉ cùng ban thưởng của Hoàng đế đến.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Dung Quý Nhân Mạnh thị ôn nhu thục đức, tâm tính hiền hòa, được thánh ân sủng ái, nay phong làm Dung Tần, ban thưởng một đôi ngọc như ý, một cặp vòng cổ vàng ròng, cùng nhiều lụa là gấm vóc quý hiếm.”
Lâm Lang thản nhiên tiếp chỉ, quỳ tạ ân điển:
“Thần thiếp tạ ơn long ân, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tô Bồi Thịnh cười tươi như hoa, không ngừng nịnh nọt:
“Dung Tần nương nương được Hoàng thượng sủng ái, ngày sau chắc chắn sẽ thăng tiến không ngừng. Hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò, trưa và tối nay sẽ đến Vĩnh Thọ Cung dùng bữa cùng nương nương. Xin nương nương chuẩn bị sẵn sàng.”
Lâm Lang cười nhẹ, không kiêu ngạo cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng, chỉ nhàn nhạt nói:
“Làm phiền Tô công công rồi.”
Đỗ Quyên đưa một phong bao lì xì dày cộp cho Tô Bồi Thịnh, thái giám tổng quản cười híp mắt nhận lấy, không quên tán dương vài câu trước khi lui ra.
Sau khi sắp xếp lại số ban thưởng phong phú, Lâm Lang chỉ giữ lại vài tấm lụa thanh nhã, còn lại đều sai người mang tặng cho các phi tần trong cung, bao gồm Tề Phi, Kính Tần, Đoan Phi và An Lăng Dung.
Đỗ Quyên thắc mắc:
“Chủ nhân định lôi kéo bọn họ sao?”
Lâm Lang mỉm cười lười biếng:
“Ta chỉ thấy ai vừa mắt thì tặng thôi. Đặt trong kho lâu ngày cũng mốc meo, chi bằng mang đi cho người khác, vừa vui lòng mình, vừa tích chút đức.”
Đỗ Quyên nghe vậy chỉ biết lắc đầu cười, trong lòng càng thêm bội phục chủ nhân của mình: Xinh đẹp tuyệt trần, lại còn tâm tư khó lường, chẳng trách Hoàng thượng ngày đêm mê mẩn.