Đó là lọ thuốc mà tôi đã dùng để chữa vết thương cho anh ta.
“Cái đó…tại sao?”
“Dược phẩm là một loại thuốc chữa bệnh cấp cao. Chúng chỉ có thể được tạo ra bởi Tháp ma pháp, và chúng rất đắt tiền. Cho dù cấp thấp đến đâu, thì một người bình thường cũng khó có thể mua được. Vậy mà cô lại dùng một lọ thuốc như vậy để chữa trị cho người lần đầu mới gặp?”
Trong mắt anh ta hiện lên sự nghi ngờ.
Tôi có thể hiểu.
Vì một sự cố nào đó mà anh ta đã bị người khác đâm và bất tỉnh, vì vậy anh ta nghi ngờ lòng tốt của một người lạ là lẽ đương nhiên.
Nhưng thật không dễ chịu chút nào khi bị nghi ngờ mặc dù tôi đã thể hiện sự thiện chí.
“Tôi muốn thử sử dụng lọ thuốc ít nhất một lần, và đây có vẻ như là một cơ hội tốt. Chỉ vậy thôi.Nhưng tại sao tôi lại phải nghe những điều này sau khi đã dùng thuốc của mình để chữa bệnh cho anh?”
Dùng thuốc đắt tiền để cứu người cũng bị nghi ngờ là sao?
Tôi cũng đâu có phải kiểu cứu người sắp chết rồi đòi hỏi họ đâu.
“Với lại, bây giờ anh mới nghi ngờ không phải muộn rồi sao? Đáng ra anh phải nghi ngờ tôi trước khi ăn chứ. Nếu tôi có ý định xấu gì với anh thì anh đã chết từ lâu rồi.”
Anh ta đã ngủ gật mấy lần trước mặt tôi.
Nếu tôi thực sự muốn giết anh ta, anh ta đã không thể sống sót đến tận bây giờ.
Người đàn ông cuối cùng cũng khẽ bật cười.
Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt khó chịu, tự hỏi tại sao anh ta lại đột ngột cười chứ.
Đã thế lại còn đẹp trai.
"Đùa thôi."
"Đùa?"
"Đúng vậy."
“...”
Tôi không thể tin được những lời anh ta nói và nheo mắt lại.
Người đàn ông nhún vai một cách thờ ơ và tiếp tục nói:
"Ta cũng rất biết ơn cô. Khi có cơ hội, ta sẽ trả ơn cô gấp nhiều lần so với giá trị của lọ thuốc."
"Trả ơn?"
Đó là điều tôi chưa từng nghĩ tới.
Nhưng tên này mà lại xuất hiện ở lãnh địa của chúng tôi thì có gì tốt đẹp chứ?
Tôi xoa dịu nét mặt cau có và lầm bầm:
"Không cần phải trả ơn đâu."
"Hửm?"
"Cứ hồi phục sức khỏe thật tốt rồi đi là được rồi."
"Thật sao?"
"Thật. Anh không cần phải trả ơn tôi đâu. Hoàn toàn không cần. Tôi không đối xử với anh với hy vọng nhận lại bất cứ điều gì."
Điều tôi quan tâm nhất lúc này là sự an toàn cho lãnh địa của chúng tôi mà thôi.
Vậy nên, chỉ cần hắn ta bình phục và rời đi là được.
Thú thật, lời đề nghị trả ơn của hắn cũng khiến tôi chần chừ đôi chút, nhưng chẳng có gì quan trọng bằng mạng sống của bản thân cả.
Khi tôi nói một cách dứt khoát, hắn tặc lưỡi tỏ vẻ khinh bỉ.
Nhưng tôi cảm thấy nếu tiếp tục đối thoại, tôi có thể sẽ tiết lộ mọi chuyện, vì thế tôi đứng dậy.
"Vậy thì, tôi xin phép."
Tôi gạt bỏ những sợi rơm vướng trên váy và mặc lại áo mưa.
Ánh mắt hắn ta không rời khỏi tôi.
"Này."
Khi tôi vừa định mở cửa nhà kho, hắn ta bất ngờ gọi lại.
"Cô tên gì?"
"Claire. Claire Evernizer."
Tôi nhắc lại tên mình và nhanh chóng rời khỏi nhà kho trước khi anh ta kịp nói thêm điều gì.
***
Mưa rơi xối xả bên ngoài, tôi đứng đó, đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn.
Cảm giác khó chịu vì trò đùa tối qua vẫn còn ám ảnh tôi, nhưng tôi quyết tâm sẽ hoàn thành nhiệm vụ đã đặt ra.
Phải làm vậy, phòng khi có điều gì bất ngờ xảy ra.
Tôi cảm thấy khá mệt mỏi và kiệt sức sau một ngày làm việc dài, nhưng tôi sẵn sàng dành vài ngày cho việc này.
Nếu chịu đựng được, tiểu thư Veronica sẽ không phải chịu cảnh bất hạnh và tôi cũng sẽ bảo vệ được những người xung quanh khỏi âm mưu độc ác của người đàn ông đó.
Không, tôi không được phép để bản thân bị cuốn vào những rắc rối với tiểu thư Veronica nữa.
Tôi rùng mình khi nhớ lại cốt truyện của "Cánh Hoa Phai Tàn".
Thật là một kẻ đáng sợ.
Hắn ta sẵn sàng giết hại tất cả những ai liên quan đến người mình yêu để chiếm được trái tim họ.
Thật khó để một người bình thường như tôi có thể hiểu được hành động tàn bạo như vậy.
Nhưng từ những gì tôi quan sát được, hắn ta không có vẻ gì là một kẻ xấu xa.
Dù hôm qua có nói một câu đùa hơi khiếm nhã, nhưng tôi vẫn không thấy có gì quá đáng.
Có lẽ vì tôi không phải là tiểu thư Veronica.
Chắc chắn hắn ta sẽ không yêu một người bình thường như tôi đâu.
Thật may mắn.
Hôm nay, tôi chuẩn bị một khay thức ăn và cả băng gạc sạch sẽ để phòng trường hợp cần thiết.
Sau đó, tôi chạy ra ngoài mưa.
Đi bộ một lúc, cuối cùng tôi cũng đến được nhà kho.
"Tôi vào đây."
Mặc dù biết hắn ta khó có thể nghe thấy, tôi vẫn nói vậy rồi đẩy cửa bước vào.
Vừa xác nhận bên trong nhà kho đã yên tĩnh, tôi liền nhanh chóng đi vào.
“Cô lại đến rồi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi đặt khay đồ đang cầm xuống gần đó.
“Anh không muốn tôi đến?”
“Không. Chỉ là hôm qua trông cô có vẻ hơi buồn.”
“Vâng, nhờ ai đó đấy.”
Tôi không kìm được mà lầm bầm.
Tôi biết mình không nên phản ứng như vậy, nhưng không hiểu sao cứ đối diện với anh ta là tôi lại trở nên như thế.
Cảm giác như những lời nói của tôi tuôn ra mà không cần suy nghĩ.
Tôi lo lắng nhìn phản ứng của anh ta.
Dù biết anh ta có thể giết người mà không hề chớp mắt, nhưng tôi vẫn cứ làm vậy.
May mắn thay, người đàn ông đó dường như không bận tâm đến những lời nói của tôi.
"Ta xin lỗi chân thành về chuyện hôm qua."
Trái với dự đoán của tôi là anh ta sẽ khó chịu, người đàn ông đó lại xin lỗi tôi.
Tôi cởi chiếc áo mưa ra với cảm giác vẫn còn hơi lo lắng.
Cởi chiếc áo mưa nặng trĩu khiến cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau đó, tôi quay đầu lại và nhận thấy cái khay đã trống không.
Đó chính là cái khay tôi mang đến hôm qua.
"Anh ăn hết rồi à?"
"Chẳng phải cô mang đến để cho ta ăn sao?"
"Đúng vây. Nhân tiện, tôi đã mang thức ăn mới đến rồi, nên anh cứ ăn khi nào đói nhé."
Tôi lấy cái khay trống mà người đàn ông đã sắp xếp và đặt cái khay mới trước mặt anh ta.
Một chiếc nắp kim loại đậy kín khay để bảo vệ thức ăn khỏi mưa.
Anh ta chỉ liếc qua một cái rồi không tỏ ra quan tâm gì cả.
Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi như hôm qua vậy.
Cảm thấy khó chịu dưới ánh mắt của anh ta, tôi đảo mắt.
“À này, tôi mang băng gạc mới đến này.”
Tôi nói với anh ta rồi lấy miếng vải và băng gạc đã chuẩn bị ra.
“Thật đúng lúc, Ta cũng đang định thay băng.”
Tôi tiến lại gần anh ta với băng gạc và vải.
Đầu tiên, tôi tháo băng cũ ra.
Miếng vải tôi dùng để cầm máu đã bị bẩn bởi máu khô.
Tôi nhíu mày, cởi chiếc băng cũ và miếng vải trên người anh ta.
Sau đó, tôi cố định miếng vải mới vào vết thương và băng lại.
Có vẻ lần này băng chặt hơn lần trước.
Tuy nhiên, tôi không biết anh ta nghĩ gì.
Nhờ có lọ dược phẩm đó mà vết thương của anh đã cải thiện đáng kể.
Với tốc độ này, có lẽ anh ta sẽ hồi phục hoàn toàn trước khi mùa mưa kết thúc.
Mỗi lần quấn băng quanh người anh, tay tôi đều chạm vào da anh.
Cơ thể anh ấm hơn tôi rất nhiều, và tôi cảm nhận được hơi ấm đó mỗi khi chạm vào anh.
Những cơ bắp săn chắc của anh hiện rõ ra mỗi khi tôi quấn băng.
Làn da của anh mịn màng.
Cảm thấy hơi nóng, tôi vội vàng buộc chặt băng lại và lùi ra xa.
Sau đó, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Tiếng mưa rơi trên mái nhà đè nặng lên nhà kho. Cả tôi và anh ta đều im lặng trong một thời gian dài. Tôi không nói gì được vì cảm thấy ngại ngùng, còn anh ta thì bận kiểm tra tình trạng của mình.
Sau khi cử động cơ thể một lúc, anh ta đột ngột lên tiếng.
"Cô không tò mò sao?"
"Tò mò gì?"
Tôi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của anh ta.
Người đàn ông cười nhạt.
"Tại sao ta lại bị thương và bất tỉnh ở đây, ta là ai chẳng hạn."
Tôi có thể hiểu được sự tò mò của anh ta.
Nếu tôi không biết rằng thế giới này là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết và người đàn ông này là nhân vật phản diện của thế giới đó, chắc chắn tôi đã hỏi những câu hỏi đó rồi.
Điều đó hoàn toàn bình thường.
Có bao nhiêu người sẽ không tò mò về một người đàn ông mà họ phát hiện bị thương và bất tỉnh trên lãnh địa của mình chứ?
Nhưng tôi thì khác.
Ít nhất tôi cũng biết sơ sơ về người đàn ông này rồi.
Từ việc anh ta là Công tước Alexander Berzel, cho đến việc anh ta bị thương và bất tỉnh tại lãnh địa này vì bị phản bội.
Tôi không thấy cần phải hỏi để xác nhận những gì mình đã biết.
Ngoài ra, tôi cũng không muốn tiết lộ rằng mình biết thêm về anh ta bằng những câu hỏi vụng về.
"Không hề."
Khi tôi trả lời, người đàn ông nhướn một mày ngạc nhiên.
"Không hề?"
"Đúng vậy. Nhất thiết phải biết gì sao? Ở đây chỉ có anh, người bệnh, và tôi, người đang giúp anh. Tôi không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn thế."
Việc biết về hoàn cảnh của anh ta sẽ khiến tôi khó mà giữ được khoảng cách như một người ngoài cuộc hơn.
Dính líu vào chuyện của người đàn ông này có lời gì đâu chứ.
Nói rằng tôi hoàn toàn không liên quan là một lời nói dối, vì tôi đã cứu anh ta, nhưng việc giúp đỡ anh ta mà không biết danh tính và hoàn cảnh của anh ta hoàn toàn khác với việc giúp đỡ anh ta trong khi biết tất cả mọi thứ.
Tôi không biết anh ta có hiểu những gì tôi nói hay không.
May mắn thay, anh ta dường như không muốn nói về bản thân.
"Nhưng cô tính gọi ta là “anh” đến bao giờ nữa đây?"
Người đàn ông, sau một lúc im lặng, lại hỏi tôi như thể muốn gây sự.
"Vậy tôi phải gọi anh là gì?"
Là người ngoài, tôi có biết anh ta là đâu.
Nghĩ xem mình nên gọi anh ta là gì, tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.
Người đàn ông nhún vai và trả lời.
"Gọi ta là Alex."