Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lời nào để phản bác lại câu nói của người đàn ông đó. Thời tiết mấy ngày nay khá lạnh vì trời liên tục mưa. Trong cái thời tiết này, tôi không thể giả vờ là mình đang nóng được.

Nhưng tôi vội vàng mở miệng vì cảm thấy nếu nói rằng mình đang ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta thì sẽ dẫn đến một tình huống rất lúng túng.

“Tôi thường hay nóng trong người.”

Ầm!

Ngay lúc đó, một tiếng sấm vang lên từ bầu trời, như thể đang lên án lời nói dối của tôi.

“Ta hiểu rồi.”

Điều bất ngờ là người đàn ông đó lại chấp nhận lời nói dối của tôi một cách thờ ơ và nhấc người dậy.

Tuy nhiên, anh ta có vẻ rất khó khăn vì vết thương vẫn chưa lành.

Tôi giúp anh ta ngồi dậy. May mắn thay, anh ta không từ chối sự giúp đỡ của tôi.

“Vậy, tại sao cô lại quay lại đây?”

Người đàn ông nói như thể anh ta không hề nghĩ rằng tôi đến nhà kho này mỗi ngày.

“Anh có hy vọng là tôi sẽ không quay lại sao?”

“Ai biết được.”

Người đàn ông trả lời một cách mơ hồ.

Tôi nhún vai nhìn anh ta.

“Tôi không thể để người mà tôi đã cứu chết đói trong nhà kho được.”

Người đàn ông vốn đang nhìn tôi, chợt nhận thấy cái khay đặt gần đó.

Tôi đưa khay lại gần anh ta và gỡ tấm vải chống thấm ra. Sau đó, tôi mở từng nắp hộp ra.

Thức ăn mà tôi đã mang từ bếp đến được đặt gọn gàng trên khay.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào thức ăn mà tôi mang đến, rồi ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt có vẻ bối rối.

“Sao cô phải làm như vậy chứ?”

“Làm vậy thì bị sao à?”

“Đối với cô, ta chỉ là người lạ, không thân thiết. Hơn nữa, lại là một người bị thương nặng. Cô lại giúp đỡ một người như vậy mà không hề nghi ngờ hay đề phòng gì sao?”

Đôi mắt của người đàn ông nheo lại như thể đang cố gắng nhìn thấu ý định của tôi.

Dường như người đàn ông này thậm chí còn không hài lòng với việc được giúp đỡ.

“Tôi đã nói rồi mà. Tôi không muốn người mà tôi đã cứu chết đói trong nhà kho mà thôi.”

Đó chỉ là một phần lý do thôi.

Dù sao thì, tôi đã cứu anh ta, và tôi cảm thấy cắn rứt khi bỏ mặc anh ta trong nhà kho mà không ăn gì. Quan trọng hơn, tôi không muốn anh ta đến dinh thự của Bá tước để nhờ vả giúp đỡ.

Tất nhiên, nhìn vào những phản ứng của anh ta cho đến giờ, có vẻ như anh ta sẽ không đến dinh thự, nhưng đời đâu đoán trước được điều gì.

Tôi muốn loại bỏ hoàn toàn bất kỳ khả năng nào cho phép anh ta gặp tiểu thư Veronica.

Người đàn ông vẫn không dễ dàng tin vào lời nói của tôi và cau mày.

“Vậy anh không định ăn sao? Nhịn đói cả ngày chắc anh cũng đói bụng rồi nhỉ.”

Đó là những món ăn đơn giản, nhưng đủ để làm nên một bữa ăn. 

Người đàn ông cuối cùng cũng rời mắt khỏi tôi và chậm rãi với tới thức ăn. 

Anh ta cầm chiếc thìa trên khay và húp một ngụm súp khoai tây, vẻ mặt anh ta rất phức tạp. 

Mày anh ta nhíu lại, rồi anh ta mím chặt môi và thậm chí còn cười nhạo. 

Anh ta là một người đàn ông thể hiện rất nhiều cảm xúc khi ăn. 

Liệu anh ta có không thích mấy món ăn này không nhỉ? 

Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. 

Người đàn ông đó là một vị Công tước của đế chế này. 

Là một trong những quý tộc cao cấp, hẳn anh ta đã quen với những bữa ăn xa hoa, vì vậy anh ta có thể không thích món ăn mà tôi mang đến. 

Tôi đã không nghĩ đến điều đó. 

Nhưng việc lén lút mang thức ăn ra cũng không dễ dàng gì.

Việc nhặt nhạnh những thức ăn thừa sau khi mọi người ăn xong đã khiến tim tôi đập thình thịch và ngực tôi như muốn nổ tung ra vậy, vậy nên làm sao tôi có thể chuẩn bị gì đó ngon hơn được chứ?

“Anh không thích à? Xin lỗi, nhưng tôi không thân thiết với đầu bếp để chuẩn bị gì đó ngon hơn được. Kể cả nếu anh không hài lòng, thì cứ ăn những gì có đi.”

Khi nói xong câu đó, người đàn ông hạ tay cầm thìa xuống và nhìn tôi.

Rồi anh ấy mỉm cười dịu dàng.

“Không, như này là đủ rồi.”

Trước đây, tôi cảm nhận được sự sắc sảo trong ánh mắt anh ta. Nhưng giờ đây, khi đôi mắt ấy trở nên dịu dàng, anh ta tỏa ra một sức hút ấm áp, chan hòa.

Tim tôi đập loạn xạ. Nhìn thấy một khuôn mặt điển trai như vậy mỉm cười với tôi, tôi không thể không cảm thấy phấn khích cho được. Thật điên rồ khi lại rung động trước một kẻ phản diện, người sẽ làm tiểu thư Veronica đau lòng - tất cả là tại khuôn mặt đó.

Trong tình huống đó, người đàn ông cảm ơn tôi bằng một lời vô cùng ngắn gọn.

“Cảm ơn.”

***

Ngồi trong góc nhà kho, tôi quan sát người đàn ông ăn. Anh ta bắt đầu ăn như thể đó là chuyện thường ngày, nhưng những cử chỉ tinh tế đã khẳng định anh ta là một quý tộc.

Tiểu thư Veronica cũng toát lên một vẻ sang trọng với những phép lịch sự mà cô đã được dạy từ nhỏ, và tôi cảm nhận được điều tương tự ở người đàn ông này.

Nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm thấy có gì đó khác biệt.

Phải rồi, giống như một hiệp sĩ hơn?

Những hiệp sĩ đến để tuyên thệ trung thành với tiểu thư Veronica đều có khí chất như vậy.

Thật ra, Công tước Berzel nổi tiếng với tài kiếm thuật, nên ấn tượng của tôi cũng không hoàn toàn sai.

“Nó có hợp khẩu vị của ngài không?”

Tôi hỏi, tò mò về người đàn ông đang ăn mà không hề phàn nàn.

Người đàn ông tiếp tục ăn một cách yên lặng mà không tỏ ra chút bất mãn nào.

Thật ra, tôi lo lắng rằng anh ta có thể lật cả cái bàn lên, và nói rằng nó không hợp khẩu vị của anh.

Nhưng may mắn thay, người đàn ông ngẩng lên nhìn tôi và khẽ mỉm cười.

“Ta không kén ăn.”

Tại sao anh ta lại cười nhiều đến vậy? Tôi không thể rời mắt khỏi anh ta được.

Đó là bản chất của con người mà.

Con người vốn dĩ bị thu hút bởi cái đẹp. Và tôi lại là một người hoàn toàn bình thường.

Vì vậy, tôi không thể không bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của Công tước Berzel, một trong những nhân vật chính trong thế giới này.

May mắn thay, người đàn ông dường như không bận tâm đến ánh nhìn của tôi. Anh ta ăn xong và đặt thìa xuống.

Vẫn còn một số thức ăn thừa, như những củ khoai tây mà tôi đã mang đến, nhưng người đàn ông không đụng vào chúng.

“Cô đang đợi ta ăn hết sao?”

Người đàn ông đột ngột hỏi tôi.

Tôi sực tỉnh khỏi trạng thái mơ màng và nhìn ra ô cửa sổ nhỏ của nhà kho.

Trong màn đêm, những hạt mưa dày đặc phủ kín bầu trời hiện lên rõ mồn một.

“Không, tôi chỉ định nghỉ ngơi một chút trước khi đi thôi. Mưa lớn quá.”

Có vẻ như cơn mưa sẽ không ngớt trong một lúc lâu đây.

Nghĩ đến việc phải đi bộ về dinh thự dưới cơn mưa này khiến đầu óc tôi quay cuồng.

Tôi co ro lại, ôm chặt lấy đầu gối. Rồi tôi tựa đầu lên cánh tay và nhìn người đàn ông.

“Vết thương của anh thế nào rồi? Còn đau nhiều không?”

Người đàn ông giơ tay lên và chạm vào vết thương.

Nhìn thấy nếp nhăn nhẹ trên trán anh, có vẻ như anh vẫn đang đau.

“...Chịu được.”

“Có vẻ anh rất giỏi nói dối nhỉ.”

Người đàn ông ngước nhìn vì câu nói vô tình của tôi.

Đôi mắt xanh thẳm, khó đoán của anh ta hướng về phía tôi.

Tôi tránh ánh mắt của anh ta một lúc, cảm thấy tội lỗi, tôi lại nhìn vào mắt anh ta.

Chắc chắn, anh ta sẽ không rút kiếm ra đâm vào người đã cứu mình chứ?

Không, xét đến việc anh ta đã đe dọa tôi ngày hôm qua, thì điều đó không phải là không thể.

Hơn nữa, người đàn ông trước mặt tôi chính là phản diện của thế giới này.

Anh ta sẽ không ngần ngại phá hủy mọi thứ để có được tiểu thư Veronica.

Anh ta có thể giết tôi để loại bỏ bất kỳ điều gì không vừa ý.

Nghĩ đến đó, tôi cúi đầu lễ phép.

“Tôi xin lỗi.”

“...Tôi sẽ không làm loạn nữa.”

Tôi xin lỗi, giấu đi cảm xúc thật của mình, và người đàn ông khẽ phát ra một âm thanh bối rối.

Tôi khẽ ho như để thay đổi bầu không khí.

“Dù sao thì, tôi hy vọng vết thương của anh sẽ mau lành.”

Để anh có thể rời khỏi lãnh địa này.

Tôi muốn anh ta rời đi càng sớm càng tốt để tôi có thể tận hưởng thời gian rảnh rỗi mà không bị làm phiền.

Nếu anh ta gặp tiểu thư Veronica và yêu say đắm cô ấy, mọi chuyện sẽ trở nên nan giải.

Tôi không nghĩ anh ta sẽ đi lang thang trong thời tiết này với một vết thương như kia trên người đâu, nhưng vẫn còn quá sớm để có thể yên tâm.

“Cô lo lắng cho ta?”

Người đàn ông cau mày.

Có gì sai khi tôi lo lắng sao?

“Cô biết ta là ai mà còn lo lắng cho ta?”

“Cái đó, anh là n...”

“N…?”

Tôi ngậm chặt miệng lại, giật mình bởi giọng nói chất vấn của anh ta.

Tôi suýt nữa đã vô tình nói với người đàn ông đó: “Anh là nhân vật phản diện chứ gì?”

Tôi cố gắng hết sức để quay đi trong khi suy nghĩ làm sao để vượt qua tình huống này.

Trước hết, tôi không nên để lộ bất kỳ manh mối nào cho thấy tôi biết danh tính của người đàn ông này.

Anh ta có thể giết tôi nếu nghĩ rằng tôi biết quá nhiều.

Và trong những tiểu thuyết mà những tình huống như thế này thường xảy ra, giả vờ ngây thơ là cách ứng xử tốt nhất.

“N... nạn nhân của cơn mưa khủng khiếp này, người bị thương. Làm sao tôi biết anh là ai khi anh thậm chí còn chưa nói cho tôi biết? Hay là giờ anh định nói cho tôi biết? Phải không?”

Tôi nhanh chóng tiếp tục, lo sợ anh ta có thể nói rằng anh ta sẽ cho tôi biết anh ta là ai.

“Phải rồi, việc anh là ai quan trọng sao? Điều quan trọng là tôi đã phát hiện ra anh bị thương, đưa anh đến đây, chăm sóc cho anh, và bây giờ anh đang dưỡng thương ở đây. Nhỉ?”

Tôi toát mồ hôi lạnh khi thấy người đàn ông cau mày. Tôi đảo mắt, đánh giá phản ứng của anh ta, và đột nhiên anh ta bật cười.

Biểu cảm của anh ta vô cùng sinh động.

Trong khi suy nghĩ về điều đó, người đàn ông đột ngột cong một bên môi lên và nhìn thẳng vào tôi.

“À, có một điều mà ta cần phải nói.”

“...Đây là gì?”

Đầu ngón tay tôi bỗng dưng tê cứng lại, và tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu.

“Cái này này.”

Người đàn ông nhặt một cái lọ nhỏ bên cạnh.

Đó là lọ dược phẩm đã rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play