Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt của Phó Tông chìm trong bóng tối lộ ra vài phần u ám lạnh lẽo, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Tạ Tự Bạch thu lại nụ cười, cho rằng Phó Tông đang tức giận vì sự "bất kính" của cậu hoặc lời phàn nàn của lão Trương.
Nhưng đôi mắt tối tăm kia lướt qua cậu và lão Trương, nhìn thẳng vào một người một chó ở ghế sau.
Dù chỉ là thoáng qua, Tạ Tự Bạch vẫn bắt được sự dao động bất ổn trong đôi mắt kia.
“ Cậu... nuôi chó, còn nhận nuôi đứa trẻ kia... chúng nó tên gì?”
"..." Tạ Tự Bạch căng thẳng cả người, trong đầu hiện lên đủ loại phỏng đoán có thể xảy ra, giả vờ bình thường mỉm cười hỏi.
“Viện trưởng làm sao biết tôi nhận nuôi Nhạc Nhạc?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT